HẲN LÀ YÊU - Trang 235

lánh, như thể cô thực sự thấy kích động, nhưng anh chẳng biết có cái gì thú
vị ở việc đi bộ và uống nước hết. "Em nhớ anh hay dắt chó đi dạo mỗi
đêm," cô nói. "Tên nó là gì vậy?"

"Scratch," anh trả lời, nhớ lại chú chó mà anh đã cứu từ chỗ nhốt chó

mèo lạc. Scratch là một chú chó shar-pei lai pitbull và là chú chó tuyệt nhất
mà một cậu bé có thể có được. Giờ Joe có một chú chim. Một chú chim
muốn đậu ngủ trên người Gabrielle.

"Em có một con chó Pomeranian, tên là Snicker Doodle. Nó rất đáng

yêu."

Quỷ tha ma bắt. Anh đẩy cái đĩa sang một bên và với tay lấy ly trà đá.

Được rồi, anh có thể bỏ qua một con chó nhấm nhẳng nhỏ tí hin. Cô là một
đầu bếp tuyệt vời và có đôi mắt xinh xắn. Tuyệt đối không có lý do gì mà
anh lại không thể gặp gỡ cô. Anh không có một cô bạn gái nào hết.

Anh tự hỏi Sam có thích Ann không, hay nó sẽ cố đuổi cô ra khỏi nhà

anh. Có lẽ đã đến lúc mời cô ghé qua và tìm ra. Và còn về những cảm giác
tội lỗi của anh, anh tuyệt đối chẳng có gì để mà cảm thấy tội lỗi hết. Không
gì hết. Không hề. Không.

° ° °

Gabrielle đã lên kế hoạch dành một buổi sáng yên tĩnh ở nhà chuẩn bị

tinh dầu. Thay vào đó, cô vẽ như một Van Gogh phát cuồng. Cô đặt bức
chân dung mà cô đang thực hiện dựa vào tường và bắt đầu một bức khác.
Mẹ cô gọi và làm cô gián đoạn hai lần, nên cô bỏ điện thoại ra khỏi máy.

Đến trưa cô đã hoàn thành bức vẽ Joe mới nhất của mình - tất nhiên là

ngoại trừ tay và chân anh. Như những bức khác, anh đứng trong luồng khí
của mình, nhưng lần này cô hơi phóng túng sáng tạo hơn với đồ vật đàn
ông của anh. Cô không nghĩ mình đã phóng đại. Chỉ phóng đoán, dựa vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.