Cô bấu víu lấy câu trả lời đó. "Vậy không thể có khả năng rằng tên trộm
‘thực sự' cũng là tên trộm duy nhất sao?"
"Không. Vụ trộm một món đồ nghệ thuật lớn như bức Monet cần thời
gian để lên kế hoạch và cả một mạng lưới liên lạc ngầm thực hiện. Nó bắt
đầu với một nhà sưu tập giàu có và tiếp tục đi xuống. Chúng tôi nghĩ chúng
đã lên kế hoạch cho vụ trộm này ít nhất sáu tháng, và chúng tôi không tin
rằng đây là lần đầu tiên và duy nhất Kevin cùng Shalcroft có dính líu với
nhau. Chúng tôi tin rằng chúng vẫn tiến hành loại hoạt động này kể từ khi
Kevin làm việc cho Shalcroft ở Portland."
Tất cả mọi thứ Joe nói đều có thể, nhưng thật phi lý để tương thích với
Kevin mà tôi biết. "Sao anh ấy có thể dính líu vào một mớ khủng khiếp như
thế này?"
"Tiền. Rất nhiều tiền."
Gabrielle liếc cái bánh nướng xốp và cốc cà phê trong tay cô. Trong một
khoảnh khắc bối rối, cô đã quên bẵng mất làm sao chúng lại có mặt ở đó.
"Đây," cô nói, đặt chúng lên bàn. "Tôi không đói." Joe với lấy tay cô,
nhưng cô tránh đi và chậm chạp lún xuống mép ghế. Cô ngồi với hai tay
đặt trong lòng và nhìn chằm chằm sang bên kia phòng.
Tất cả mọi thứ trong nhà cô trông đều y nguyên như cách đây một giây.
Đồng hồ trên mặt lò sưởi vẫn im lặng đánh giấu thời gian cùng lúc tủ lạnh
vẫn kêu vo vo trong bếp. Một cái xe bán tải cũ đi qua nhà cô, một con chó
sủa ăng ẳng đâu đó cuối đường. Những âm thanh hành ngày bình thường,
vậy mà giờ tất cả mọi thứ đã khác. Giờ đây cuộc sống của cô đã khác.
"Tôi đã để anh làm việc ở Anomaly vì tôi không tin anh," cô nói. "Tôi cứ
nghĩ anh sai rồi, và tôi đã xây nên cả một giấc mơ trong đầu khi anh phải
đến bảo tôi rằng anh thấy rất hối tiếc r-rằng," giọng cô vỡ vụn, và cô hắng
giọng. Cô không muốn khóc lóc, tan nát, hay làm trò, nhưng cô dường như