HẬN LÃNG BẠC - Trang 104

máu của người Âu Lạc hòa vào màu nước Lãng Bạc. Vua bà Trưng Trắc và
phó vương Trưng Nhị bị bắt.

Hán quân trói thúc họ lại với nhau rồi giải hai Bà lên boong soái

thuyền. Đầu tiên Mã Viện giả vờ lên giọng đạo đức, cuống quít la mắng tả
hữu rồi sấn đến, tự tay mở trói cho hai Bà.

"Lạc vương ơi, sao bà nỡ để xảy ra nông nỗi này". Mã Viện bắt đầu

múa lưỡi thuyết hàng tù binh - "Hãy bước vào vòm trời Hoa Hạ, Bà sẽ tiếp
tục làm vua nhỏ xứ này. Dân Âu Lạc vẫn là dân của Bà...".

"Nhưng đất nước Âu Lạc sẽ là quận huyện của Đông Hán?". - Trưng

vương nhếch mép cười khinh bỉ - "Và một năm Âu Lạc chỉ hai lần triều
cống thôi nhỉ? Giết hết tê ngưu, lật đáy biển Đông cũng chưa vừa lòng
tham Hán đế. Lâu lâu người Hán viễn Nam chinh, chặt trụi cây rừng để
đóng thuyền nhé, già trẻ lớn bé xung quân hết nhé...".

"Nhưng gia tộc Bà sẽ đời đời no ấm, con cháu trực huyết của Bà mãi

mãi ăn trắng mặc trơn, ngồi mát bát vàng". - Mã Viện giở giọng khả ố.

"Như Lưu Bang ấy nhỉ? Ngươi lầm ta với Hạng Vũ chăng?" - Trưng

vương trợn mắt nhìn Mã Viện.

Trưng Nhị bước lên dõng dạc:

"Chúng ta không hèn như Hạng Vũ, trần tục tựa Lưu Bang. Kẻ thua

thì tự cao trách ngựa, mắng trời. Người thắng lại hả hê tính kế hưởng lạc.
Ngươi biết huyền thoại An Dương Vương chứ? Người Âu Lạc không quen
quyền biến và biện hộ cho sự thất bại. Kẻ thù nguy hiểm nhất của An
Dương Vương ngồi sau lưng ông. Làm hại Âu Lạc, làm bại Âu Lạc lúc đó
chính là sự chủ quan của chính người Âu Lạc. Chúng ta phải chỉ rõ cho con
cháu muôn đời biết để mà lường. Chúng ta trót mất nước vì hạnh mỏng.
Muốn chém đầu, treo cổ hay nhận chìm thì làm mau đi, đừng phí lời!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.