HẬN LÃNG BẠC - Trang 137

hình mình ở đâu đó. Gốc thông chẳng hạn. Nhưng đừng ép em ở trong một
giai điệu buồn. Điều đó tốt hơn cho anh.

Anh chiều lòng cô, cất quyển nhạc vào đáy tủ.

2. Sương đã ùa vào kín cả căn phòng. Tiếng vách gỗ trở mình thao

thức. Anh lẫn vào sương như một thực thể vô định hình.

Chiếc "Dương cầm ma" luôn đúng hẹn. Bản Dạ khúc vĩnh biệt cung

đô thăng thứ của Chopin cất lên. Vầng sáng dìu dịu. Chẳng phải trăng đâu.
Nàng đấy thôi. Tình yêu. Ảo ảnh. Nàng không thật nhưng vẫn hiện hữu.
Nàng tựa vào đàn và đưa cánh hồng lên môi. Hương thoang thoảng, trong
lành và linh khiết quá.

Hàng phím nhảy nhót, tuồng như những ngón tay nàng chưa thành tro

bụi. Anh đã thu rất nhiều bản nhạc nàng chơi trên chính chiếc Dương cầm
này.

Nàng yêu biển, một tình yêu không thể sẻ chia. Nàng quen với tiếng

sóng khi còn nằm trong bụng mẹ. Gió biển hanh hao đã nâng niu tiếng khóc
chào đời của nàng. Vậy mà nàng lại chết duyên cùng rừng.

Vượt qua cảnh báo, anh vẫn xây cho nàng một ngôi nhà bằng giai điệu

ở đây, ven rừng. Hằng đêm anh cứ nghe ngóng cánh cửa chẳng bao giờ
khóa. Anh hiểu, chỉ khi ấy anh mới được sống với chính anh, bên nàng.

Phần đệm trầm ấm, khoan thai nhịp chèo khỏa nước. Nhẹ. Vang vọng,

thẩm thấu vào sự vô cùng của đêm tối. Lời ca lướt múa trong vũ điệu ánh
sáng. Chiếc áo mỏng manh màu hoàng yến thời gian tung lên, bay bay ẩn
hiện như lân tinh.

3. Anh có sở thích lạ lùng là đi dạo trong nghĩa trang, đọc văn bia mộ

chí. Anh thường đứng lâu hơn trước những người chết trẻ, để suy nghiệm
về lẽ sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.