HẬN LÃNG BẠC - Trang 138

Anh gặp nàng giữa nghĩa trang Du Sinh. Ngôi mộ mới tinh, giản dị.

Ánh mắt nàng trên mặt đá cẩm thạch ấm và thực. "Nguyễn Ngọc L... Năm
sinh... Nguyên quán..." Không có ngày mất. Nhiều chân hương mới cắm
cạnh bụi thạch thảo cuối mộ. Anh cúi xuống nhổ vài mầm cỏ dại.

Cảm ơn anh - Một gọng nữ trầm buồn sau lưng.

Anh suýt bật ngửa. Nàng mặc bộ đồ đen khá rộng, tóc bồng bềnh tựa

sóng mây. Cứ như nàng vừa bước ra từ tấm bia.

Đây là nơi yên nghỉ của chị em sinh đôi với cô chăng?

Tôi là con một.

Xương sống anh lạnh toát.

4. Con đường lên nhà nàng rất dốc, đá cuội to nằm chen giữa đất đỏ.

Mưa hay nắng đều nguy hiểm, sảy chân là rơi xuống huyệt ngục. Đứng ở
vách núi bên kia sẽ nhìn thấy căn gác cheo leo, ẩn khuất vào tán thông,
không khác một tổ chim bồ câu.

Toàn cảnh Đà Lạt thật ấn tượng!

Tuần nào cũng có ít nhất một cây thông trong tầm mắt em ngã xuống.

Em hóa hồn chúng vào bầy hạc trắng đang bơi trên nắp đàn.

Ma túy như cơn bão hoang đàng, đã quét qua thôn xóm bình yên bên

bãi biển của nàng. Mẹ nàng và cha dượng dắt díu nhau cùng căn bệnh Aids
xuống mồ cát ba năm rồi. Có lẽ một trong những chiếc kim tiêm oan nghiệt
tung tóe khắp xóm, từng vô tình cắm vào đôi chân thiếu nữ ham nhảy nhót
của nàng.

Hai mươi tuổi, chưa ấm chỗ ngồi trên giảng đường Cao đẳng Sư phạm

ngành nhạc họa, nàng nhận được bản án tử hình. Bình tĩnh đến lạnh lùng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.