HẬN LÃNG BẠC
Trương Thái Du
www.dtv-ebook.com
Sinh Đôi
1. Hắn và anh
"Anh từ đâu đến..." - Tôi hỏi hắn. Có vẻ ban đầu tôi định nói "Anh từ
đâu đến, hay chỉ tình cờ đi qua đời em". Do ngôn từ sắp xếp vừa xong, tôi
đã nhận ra độ "sến" hơi nặng nên bỏ lửng. Phần ngập ngừng nén lại ong
ong trong đầu, như thể tôi đang tự hỏi mình.
"Anh từ biển" - Hắn nói với một chút trầm ngâm.
Biển chiều nhiều mây. Sóng bạc đầu đuổi nhau. Một chiếc thuyền
đánh cá nhỏ cắm sào nghỉ ngơi cuối tầm mắt. Nó không quá bé để ta ví von
như xác lá dật dờ trên mặt nước, không quá lớn để thành chiếc võng thư
nhàn đang đong đưa giữa bầu trời.
"Em không tin?" - Hắn cười vang rồi giơ một bàn tay ra hiệu hãy chờ.
Hắn đi về phía biển, đi sâu vào biển. Hắn biến mất khỏi ánh mắt tôi chừng
bốn mươi lăm giây, bằng chiều dài hơi lặn của một người bình thường. Vọt
khỏi mặt nước, hắn ào chạy đến tôi. Tôi bật ngửa ra cát vì bị hắn dụi cái
đầu ướt mèm vào ngực, vào bụng. Tôi nhột nên kéo khuôn mặt hắn lên. Nụ
hôn mằn mặn. Hắn thì thào "Anh yêu em biết chừng nào!". Thế rồi hắn
động cỡn, bế xốc tôi, vừa chạy dọc bãi biển vắng vừa gào thét "Anh yêu
em... Anh yêu em...".
Lúc ấy tôi tin đúng là hắn đến từ biển. Biển xa mà núi thì gần. Nghịch
lý thị giác ấy tôi cũng biết. Tầm nhìn xa trên biển chỉ hơn mười cây số
nhưng cách Vũng Tàu năm mươi kilômét bạn đã thấy núi ở bên cạnh.