-----
Đêm xuống rất nhanh. Hàng dương sâm sẫm. Những chớp đèn ngoài
khơi, xa hút như sao trời. Lâu lâu mới có một con tàu lớn băng ngang. Hắn
chỉ cho tôi đèn mạn màu xanh và đỏ, đèn cột, đèn mũi... Hắn dẫn giải tỉ mỉ
cách nhìn đèn để biết hướng tàu chạy.
Sương bắt đầu xuống, tôi ớn lạnh khi thì thầm với hắn rằng hắn sẽ bỏ
chạy một mình nếu cướp xuất hiện chứ. Hắn cười toáng lên. Hắn bảo tôi
đừng bao giờ đặt những câu hỏi đã có sẵn trả lời. Hắn kể đêm Noel nọ, đứa
em út hắn bị gí dao trên cầu Sài Gòn. Chú chàng nhanh tay rút chìa khóa xe
máy và ù té ngay, mặc cô bồ lóng ngóng chưa biết xử trí thế nào. Hiện nay
cô gái kia đã là em dâu hắn. Hắn bồi thêm chuyện thứ hai: Bạn trai hắn dẫn
người yêu vào rừng thông Đồ Sơn mùa đông. Chưa bi bô xong tình huống
giả định múa võ cứu người đẹp thì ma cô đến. Cặp tình nhân đành líu ríu
lộn hết túi áo túi quần mời chúng lấy tiền và năn nỉ xin lại giấy tờ tùy thân.
Đôi ấy cuối cùng cũng hạnh phúc và thành đạt.
Mặc hắn tránh né, tôi vẫn muốn truy bằng được cách hắn định xử trí.
Hắn bảo trong tình huống ấy tôi phải bình tĩnh, hắn sẽ lôi kéo sự chú ý của
bọn lưu manh để tôi bỏ chạy trước. Nhất thiết mỗi người một phía, la hét
cầu cứu liên tục...
Hắn tỉnh táo quá. Tỉnh táo như một triết gia. Tôi biết đêm nay nàng
trinh nữ tôi không có gì để lo, dẫu phải dùng tay hắn làm gối trong ngôi nhà
rông chúng tôi thuê cạnh biển.
Tôi rúc vào lòng hắn. Sóng ngoài kia rì rào mãi bản tình ca dang dở.
Hắn cũng không ngủ. Gần sáng hắn đoán gió chắc đang đổi hướng. Biển
êm. Hắn bảo hắn nghe được hạ âm tưng tức của sóng lừng sắp hình thành.
Tôi bất ngờ có cảm giác an toàn như từng ở bên anh. Tôi biết hắn hơn
anh ở chỗ đã làm tôi rung động. Tôi trèo lên người hắn, hôn từ mắt xuống