Có cả ảnh không ít miếu thờ, sắc phong triều đình nêu gương "trinh liệt nữ
thần". Hàng ngàn năm, biết bao nhiêu câu chuyện người ta cho là cảm
động.
"Bây giờ em mới hiểu, không ít quyển sách nên bị đốt. Đốt sách chưa
chắc là tội ác." - Tôi cực đoan một cách độc địa.
Hắn bật nhạc. Dàn máy nhiều đèn chỉ thị, nút điều chỉnh nào cũng có
đèn, bộ lọc tần số nhấp nháy hàng chục cột từ thấp đến cao. Căn phòng tối
bỗng biến thành một góc trời đầy sao. Nhạc Văn Cao và Phạm Duy, những
nét Đường thi đẹp mê hồn lấp lánh trong ca từ. Tôi không thích Trịnh Công
Sơn của Sài Gòn ba trăm năm, dù hát thơ cũng là một nghệ thuật đáng trân
trọng.
Tôi thực sự chưa hiểu tại sao mình chẳng chút e thẹn khi khỏa thân lần
đầu tiên bên một người đàn ông. Vì màn đêm đồng lõa chăng? Tôi ôm hắn
thật chặt. Chiếc linga căng đầy tự tôn, nóng giẫy áp vào đùi tôi. Ông Tứ
Tượng từng lấy dương vật làm cầu tạm. Bà Nữ Oa đã sưởi ấm đoàn nhà trai
rước dâu ướt lạnh bằng âm hộ của mình. Người Chăm xem sự hòa nhập
giữa Yoni và Linga làm nên biểu tượng sáng tạo và sinh sôi của thần Shiva,
làm nên vẻ đẹp tôn giáo.
Hắn trốn chạy tôi và trốn chạy chính hắn. Hắn nghĩ chưa chắc chúng
tôi sẽ gắn bó với nhau trọn đời. Hắn là người đốt lửa nhưng không muốn
tôi biến thành thiêu thân? Hắn dùng một phạm trù đạo đức để chế ngự tự
nhiên, trong khi tôi tự nhủ nếu hôm nay tôi không thành đàn bà thì hắn
không phải người tôi tìm kiếm.
Đêm hẵng còn dài. Hơi thở của hắn không thể liền lạc. Nó ứa ra từ
những kẽ nứt của thời gian và sự thinh lặng. Cẳng chân hắn giống cẳng
chân tôi một cách kỳ lạ, như tôi và hắn là anh em ruột, như hắn chính là tôi
và ngược lại.