HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN - Trang 178

Tới cái tuổi này của thầy giáo già, nửa thân sắp bước vào trong đấtrồi,

khẳng định không thể trông cậy vào kỳ thi tú tài, cử nhân, nghề nông thì lại
không còn sức đi làm, nên phải dựa vào quà lễ ra mắt để nuôi nấng gia
đình, thêm một học sinh thì có thể kiếm thêm một chút tiền, đối với ông ta
đây là một chuyện rất tốt.

Lão già tiếp tục dạy viết chữ, cũng không ngoại lệ đều là kêu học sinh

lấy que gỗ vẽ trên mặt đất, dù sao trong ngoài ngôi miếu đổ nát đều là đất
cát, vẽ xong lấy tay phủi đi một cái là bằng phẳng ngay. Lão già cũng rất có
trách nhiệm, mỗi khi dạy xong hai chữ mới, là kêu học sinh tự mình đi viết,
học sinh bởi vì nhìn không thấy lão già viết chữ gì trên bàn cát, đều tiến lên
phía trước nhìn lại, tới tới lui lui vài chuyến mới có thể viết ra được chữ,
thường thường đều bị thiếu cánh tay hoặc bàn chân gì đó.

Thẩm Khê thì khác, những chữ đó với hắn mà nói quá đơn giản luôn,

hắn nhắm mắt lại cũng có thể viết tinh tế tề chỉnh. Nhưng vì phải biểu hiện
ra bình thường một chút, hắn vẫn phải kiên trì chịu đựng, học người khác
tiến lên xem qua bàn cát, sau đó trở về lại cong vẹo viết ra.

Lão già chỉ là sang đây nhìn qua một lần, bèn vui mừng gật đầu khen

ngợi:

- Tốt lắm, viết rất khá, tiếp tục duy trì như vậy đi.

Cả buổi sáng lão già chỉ nói một câu kia với Thẩm Khê.

Buổi chiều học sinh đều phải trở về giúp đỡ gia đình làm việc, nên

không mở lớp, Thẩm Khê cầm túi sách rỗng tuếch về đến nhà rồi.

Vào canh giờ này Thẩm Minh Quân còn đang làm việc tại Vương gia,

Chu thị thì dẫn theo Lâm Đại đến tiệm may, trong viện chỉ còn lại một
mình Thẩm Khê. Hắn sửa sang lại một lần những đồ đạc mà hắn đã chuẩn
bị lúc trước, sau đó bắt đầu vẽ tranh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.