Lần này Nguyệt Ngũ Phong càng bị mê hoặc, ba hồn thì đã mất đi bảy
phách! Cảm giác cổ họng có chút khát khô, hận không được nhanh chóng
mang nam tử trước mặt này về, sau đó đè ở phía dưới chà đạp thật tốt một
phen!
"Ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ngươi nói ra, Bản công tử đều cho ngươi!"
Nói xong bàn tay không nhịn được đưa tới hông của nàng.
Lần này Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại không có phản kháng, để cho bàn
tay của hắn thành công ôm lên hông của nàng. Tiểu Nguyệt hoảng sợ trợn
to mắt, suy nghĩ có nên tiến lên giải cứu hay không. . . . . .
Trên lầu cao, ánh mắt lợi hại như chim ưng nhíu lại, mơ hồ có chút
không vui. . . . . .
A Cổ Đạt Mộc ở một bên chép chép miệng: "Đáng tiếc! Đáng tiếc! Xinh
đẹp như vậy mà lại là luyến đồng! Thật là lãng phí!"
Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam dựa vào trong ngực hắn, nũng nịu cười: "Có
thật không?"
"Tất nhiên là thật!" Nguyệt Ngũ Phong này đã bị mê hoặc đến thần hồn
điên đảo, hoàn toàn không có chú ý tới đáy mắt của Vũ Văn Tiểu Tam lướt
qua một tia giảo hoạt.
"Người ta, người ta muốn mệnh căn của công tử!" Mỗ nữ có thâm ý khác
nói, còn mập mờ đá lông nheo với hắn.
Nguyệt Ngũ Phong lúc này cười đến bỉ ổi, đứng lên: "Vậy ngươi lập tức
cùng ta trở về, Bản công tử sẽ thỏa mãn ngươi thật tốt!"
"Nhưng người ta muốn ngay bây giờ cơ!" Bộ dạng nàng gấp gáp nhìn
Nguyệt Ngũ Phong, mắt đẹp híp lại, làm ra một bộ dạng quyến rũ khác.