HÃN PHI, BỔN VƯƠNG GIẾT CHẾT NGƯƠI - Trang 1876

lòng.

Mặc dù không biết vì sao hắn lại như thế, nhưng nàng biết hắn là đang đè

nén một cái gì đó! Để chén kia lên trên giường, rồi quay lại ôm lấy hắn, an
ủi tâm tình của hắn. Người nam nhân này có lúc cũng yếu ớt như một đứa
bé, làm cho lòng người sinh thương tiếc!

Sau một lúc lâu, thân thể hắn khẽ run, rồi rốt cuộc không hề nữa rung

động nữa, hô hấp cũng dần dần bình tĩnh lại, buông nàng ra, dịu dàng mở
miệng: "Tam nhi, Thương Thương có làm đau nàng không?"

"Không có!" Nàng lắc đầu một cái, nhưng thật ra là có đau một chút.

Thế nhưng hắn lại không tin, nhìn lưng của nàng, đã bị hắn siết ra một

vết hồng hồng, có chút đau lòng xoa nhẹ, lại như có một dòng điện làm cho
thân thể nàng run nhẹ. Cái run này làm cho hắn nhíu mày mở miệng: "Tam
nhi, rất đau phải hay không?" Mặt đầy ảo não, hận không được đánh mình
mấy bạt tai!

Gương mặt nàng lại đỏ lên, quay đầu lúng túng mở miệng: "Không đau

mà!"

Nhìn bộ dáng kia của nàng, hắn liền biết vì sao nàng lại run rẩy, ở bên tai

của nàng thổi hơi mập mờ nói: "Tam nhi, có phải có chút muốn hay
không?"

"Không có!" Một tiếng này là vô cùng kiên quyết! Quay đầu vẻ mặt

phòng bị nhìn hắn.

Trên dung nhan như cánh hoa đào nâng lên một nụ cười khẽ: "Được rồi,

không đùa nàng nữa! Người ta đói bụng!" Nói xong có chút uất ức cắn môi
dưới nhìn nàng, nàng lập tức bưng thức ăn lên: "Tốt! Đói bụng thì ăn cơm!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.