HANG DÃ THÚ - Trang 102

ngày nay bọn trẻ không hiểu rằng, người ta làm ra cái mũ không phải để
chơi?

Khi họ đến gần nhà hàng, Kohl ra hiệu cho Janssen đi chậm lại. Họ dừng

chân bên cạnh một cột đèn, nghiên cứu Khu Vườn Mùa Hạ. Vào giờ này
không còn nhiều thực khách còn ngồi lại.

Hai viên sĩ quan SS đang thanh toán rồi ra về, mà cũng vừa đúng lúc, bởi

vì với những lý do ông vừa giải thích cho Janssen, cậu ta đồng ý không nói
gì cả về vụ này nữa. Người duy nhất còn ngồi lại là một người tuổi trung
niên mặc quần soóc da truyền thống có dây đeo và một người được hưởng
lương hưu.

Kohl để ý những tấm rèm dày ngăn họ không bị dòm ngó từ bên trong.

Ông gật đầu với Janssen và họ bước lên tầng trên. Tay thanh tra hỏi từng
thực khách xem có ai thấy một người cao lớn, đội mũ nâu vào trong nhà
hàng không.

Người lĩnh lương hưu gật đầu. “Một người cao lớn hả? Thực ra là có đấy,

Thanh tra. Tôi không nhìn rõ lắm, nhưng tôi tín rằng anh ta đã bước vào
đây khoảng hai mươi phút trước.”

“Hắn vẫn còn ở đó chứ?”
“Anh ta chưa bước ra, theo tôi thấy thì chưa.”
Janssen cứng người lại như con chó săn ngửi thấy mùi hương. “Sếp,

chúng ta có nên gọi Orpo không?”

Họ là lực lượng Cảnh sát Trật tự mặc đồng phục, thường đóng quân tại

các trại lính hiếm khi nghe nói đến tên, có nhiệm vụ giữ trật tự bằng cách
sử dụng súng trường, súng tự động và dùi cui. Nhưng Kohl lại nghĩ đến
tình trạng lộn xộn có thể xảy ra nếu họ được triệu tập, đặc biệt là khi chống
lại một nghi phạm có vũ trang tại một nhà hàng đầy khách quen. “Không,
tôi không nghĩ chúng ta nên gọi, Janssen. Mà chúng ta sẽ làm tinh tế hơn
nhiều. Cậu đi vòng ra phía sau nhà hàng, đợi ở cửa ra vào. Nếu có bất kỳ ai
bước ra, không cần biết có đội mũ hay không, bắt ngay hắn lại. Phải nhớ -
nghi phạm của chúng ta có vũ khí. Bây giờ di chuyển kín đáo thôi.”

“Rõ, thưa sếp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.