HANG DÃ THÚ - Trang 104

Cuối cùng, thanh tra đã có thể nhìn thấy mọi thứ bình thường.
Nhà hàng chỉ chứa được mười hai thực khách. Không có ai là người cao

lớn đội mũ nâu và vest sáng màu. Ông định bước vào trong bếp.

“Thưa ngài, ngài không thể…”
Kohl chìa thẻ về phía tay bồi bàn.
“Vâng, thưa sếp” anh ta ngượng ngập nói.
Kohl bước qua căn bếp nóng đến lạ lùng rồi ra cửa sau. Ông mở cửa ra,

“Janssen, thế nào?”

“Không có ai qua cửa này, thưa sếp.”
Tay thanh tra học việc đi vào trong cùng sếp, quay ra phòng ăn.
Kohl ra hiệu gọi tay bồi bàn đến.
“Tên cậu là gì?”
“Johann.”
“Được rồi, Johann, cậu có thấy người nào ở đây trong vòng hai mươi

phút trước, đội chiếc mũ giống thế này không?” Kohl ra hiệu cho Janssen,
cậu ta trưng ra tấm ảnh chụp Göring.

“Tại sao, à tôi có thấy. Anh ta cùng mấy người đi cùng vừa rời khỏi đây

lúc nãy. Trông còn đáng ngờ hơn cơ. Họ đi ra bằng cửa bên.”

Cậu ta chỉ tay vào cái bàn trống. Kohl thở dài khó chịu. Đó là một trong

hai bàn ngồi cạnh cửa sổ. Đúng là rèm cửa dày nhưng ông để ý một khe hở
nhỏ ở bên cạnh. Không nghi ngờ gì nữa, nghi phạm của họ đã thấy họ đang
hỏi han các thực khách.

“Đi thôi, Janssen!” Kohl cùng tay thanh tra học việc lao ra khỏi cửa bên

qua một khu vườn xanh ngắt, điển hình của hàng nghìn khu vườn trên toàn
thành phố. Người Berlin yêu thích trồng hoa và cây cối, nhưng đất trở nên
hiếm hoi đến mức họ buộc phải dùng bất kỳ loại đất nào có thể tìm thấy
cho khu vườn của mình. Chỉ có một lối ra khỏi khoảnh đất này: nó dẫn ra
phố Rosenthaler. Họ chạy nước kiệu ra phố, nhìn lên nhìn xuống con phố
đông nghẹt. Không thấy bóng nghi phạm đâu cả.

Kohl tức giận. Giá mà không bị đánh lạc hướng, có lẽ họ đã có hơn một

cơ hội chặn đầu tên đội mũ cao to rồi. Nhưng phần nhiều là ông giận chính
mình, vì bất cẩn làm lộ mình trên hàng hiên lúc trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.