HANG DÃ THÚ - Trang 105

“Trong khi hấp tấp,” ông thì thầm với Janssen, “chúng ta đã để lộ bản

thân. Nhưng có lẽ chúng ta có thể vớt vát được một chút.” Ông quay người
bước vào cửa trước nhà hàng Khu Vườn Mùa Hạ.

Paul, Morgan cùng anh chàng gầy nhẳng, căng thẳng có tên là Max
đứng cách phố Rosenthaler khoảng 15 mét, nấp sau khóm nhỏ những
cây đoạn.

Họ đang đứng xem người đàn ông mặc vest trắng, cùng tay trợ lý trẻ tuổi

trong vườn bên cạnh nhà hàng, đang nhìn khắp con phố rồi quay vào cửa
trước.

“Chúng không thể đuổi theo chúng ta,” Morgan nói. “Không thể nào.”
“Chúng đang tìm người,” Paul nói. “Chúng bước ra từ cửa bên chỉ sau

chúng ta một phút. Đó không phải là trùng hợp.”

Bằng một giọng run rẩy, Max hỏi, “Anh nghĩ có phải chúng là Gestapo

không? Hay Cảnh sát?”

“Cảnh sát gì?” Paul hỏi.
“Cảnh sát hình sự. Những thanh tra mặc thường phục.”
“Chúng thuộc dạng cảnh sát nào đó,” Paul tuyên bố. Hẳn nhiên rồi. Gã

đã nghi ngờ kể từ lúc trông thấy hai người đến gần Khu Vườn Mùa Hạ. Gã
đã cố tình chọn chỗ ngồi gần cửa sổ để theo dõi động tĩnh trên phố, quả y
như rằng, gã đã để ý đến họ -một người có vóc dáng nặng nề đội mũ
Panama, cùng một thanh niên trẻ trung, gầy còm mặc vest màu xanh dương
- hỏi han các thực khách trên hàng hiên. Rồi người trẻ hơn bước ra ngoài -
có khả năng là chặn cửa sau - còn tay cảnh sát mặc áo trắng bước đến chỗ
menu dán lên tường, lâu hơn hẳn bất kỳ thực khách bình thường nào.

Paul lập tức đứng dậy vứt tiền xuống bàn - chỉ là tiền giấy sẽ không thể

tìm được dấu vân tay - rồi ngắt lời, “Chuồn thôi.” Cùng Morgan và Max
hốt hoảng theo sau, gã băng qua cửa bên rồi đợi trước một khu vườn nhỏ,
cho đến khi cảnh sát đi vào trong nhà hàng rồi bước nhanh ra Phố
Rosenthaler.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.