HANG DÃ THÚ - Trang 127

“Chà,” Webber nói, chế nhạo trước lựa chọn này. “Bia nhẹ Berlin cho

tôi. Lên men dưới đáy. Cốc lớn.” Khi liếc nhìn anh ta, ánh mắt ả lạnh băng
như thể anh ta gần đây nợ tiền bia của ả.

Liesl nhìn thẳng vào mắt Paul một hồi lâu, mĩm nụ cười gợi tình rồi bước

sang bàn khác.

“Cậu có người hâm mộ rồi đấy, ‘Ngài Không Phải Tên Hermann’. Xinh,

đúng không?”

“Rất xinh.”
Webber nháy mắt. “Nếu cậu ưng, tôi có thể…”
“Không,” Paul nói chắc nịch.
Webber nhướn một bên mày, hướng sự chú ý lên sân khấu, nơi một phụ

nữ ngực trần đang xoay tròn. Cô ta mang hai miếng dán ngực lỏng và đôi
cánh tay yếu mềm. Từ khoảng cách xa, Paul cũng thấy những nếp nhăn
quanh miệng cô ta. Cái miệng luôn nở nụ cười xấu xí khi cô ta nhún nhảy
theo âm thanh lạo xạo phát ra từ chiếc máy hát.

“Bây giờ ở đây vào buổi chiều không có nhạc sống nữa,” Webber giải

thích. “Nhưng vào đêm có mấy ban nhạc chơi hay lắm. Chơi kèn đồng…
tôi yêu kèn đồng. Tôi có mấy đĩa thường nghe trên máy hát. Tay chỉ huy
dàn nhạc vĩ đại nước Anh, John Philip Sousa.”

“Xin lỗi nhắc nhở anh: Ông ta là người Mỹ.”
“Không!”
“Đúng đấy.”
“Nước Mỹ đúng là đất nước của âm nhạc. Họ có những rạp phim tuyệt

vời và hàng triệu chiếc xe ô tô, tôi nghe nói vậy. Và giờ tôi còn biết rằng họ
có cả John Philip Sousa nữa.”

Paul nhìn ả bồi bàn đến gần, cặp hông mảnh khảnh hết lắc sang trái rồi

sang phải. Liesl đặt hai cốc bia xuống. Có vẻ ả mới xịt nước hoa vài phút
khi đi ra ngoài. Ả mỉm cười với Paul, gã cười toét đáp lại rồi liếc nhìn hóa
đơn. Không quen lắm với tiền tệ Đức và không mong muốn thu hút sự chú
ý khi lục tìm mớ tiền xu, gã trao cho ả một tờ 5 mác, gã đoán khoảng hai đô
la, bốn đồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.