HANG DÃ THÚ - Trang 130

Khi ả bồi bàn quay lại, thực sự cô ả mang ra hai cốc. Ả đặt một côc trước

mặt Webber, anh chàng vẫn bị làm ngơ. Rồi ả nói với Paul, “Anh có thể
thanh toán cho cốc bia của bạn, nhưng cốc của anh là món quà em tặng
anh.” Ả cầm tay anh đặt vào tay cầm cốc bia. “25 xu.”

“Cảm ơn cô,” gã nói, tự nhủ rằng, có lẽ những đồng mác thừa từ đồng 5

đô la đã mang lại cho gã cốc bia này. Lần này gã trả cho ả tận một mác.

Ả run lên vì sung sướng như thể vừa được tặng một chiếc nhẫn hột xoàn.

Liesl hôn lên trán gã. “Hãy thưởng thức đi nhé.” Rồi lại bỏ đi.

“Ôi trời, cậu được khấu hao sướng thật. Phần tôi thì phải trả năm mươi

đấy. Dĩ nhiên, hầu hết những người nước ngoài đều trả 1 mác 75 xu.”

Webber uống cạn cốc bia thứ ba. Anh ta đưa mu bàn tay lau vết bia trên

ria mép, rút ra một bao xì gà. “Loại mạt hạng, nhưng tôi lại thích chúng
hơn.” Anh ta chìa bao xì gà sang cho Paul, gã lắc đầu. “Lá cải bắp nhúng
vào nước thuốc lá và nicotin. Thời buổi này khó kiếm được xì gà xịn lắm.”

“Anh nhập mặt hàng gì thế?” Paul hỏi. “Ngoài rượu ra.”
Webber phá lên cười, ném sang Paul cái nhìn xấu hổ. Anh ta hít vào làn

khói cay xè, rồi trầm tư đáp, “Lắm thứ lắm. Phần lớn việc tôi làm đó là mua
và bán những món hiếm có khó tìm. Hàng hóa quân sự gần đây mới có nhu
cầu. Dĩ nhiên không phải vũ khí rồi. Mà là phù hiệu, bi đông, dây đai, ủng,
đồng phục. Ai ở đây cũng yêu thích đồng phục. Khi những người chồng đi
làm, các bà vợ đi ra ngoài và mua cho mình những bộ đồng phục, ngay cả
khi họ chẳng có cấp bậc hay tư cách gì. Trẻ con cũng mặc chúng. Kể cả đứa
còn ẵm ngửa! Các huân chương, vạch trên huy chương, băng đô, cầu vai,
phù hiệu cổ áo. Rồi tôi bán chúng cho chính phủ, cho những người lính
đích thực của chúng ta nữa. Chúng ta lại có chế độ cưỡng bức tòng quân.
Quân số của chúng ta đang tăng lên. Họ cần những bộ quân phục, vải vóc
mà họ khó kiếm được. Tôi có nhiều người cung cấp đồng phục cho tôi, sau
đó tôi đổi cho họ cái gì đó rồi bán cho quân đội.”

“Anh ăn cắp chúng từ một nguồn của chính phủ này, rồi bán lại cho

nguồn kia.”

“Ôi dào, Ngài John Dillinger ơi, ngài rất vui tính đấy.” Anh ta nhìn khắp

phòng. “Đợi một chút… Hans, đến đây. Hans!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.