HANG DÃ THÚ - Trang 136

hắn gọi một tách cà phê. Hắn chỉ ngồi đó một lúc rồi đi xuống một quầy
điện thoại. Hắn gọi một số, bỏ vài xu vào khe và được nối máy.

Giọng một phụ nữ trả lời hắn. “Chúc một ngày tốt lành.”
“Xin hỏi có phải Dame Keitel không?”
“Không, thưa ngài. Tôi là quản gia.”
“Giáo sư, tiến sĩ Keitel có nhà không? Reinhard Ernst đây.”
“Xin đợi một lát.”
Một lúc sau, giọng mềm mại của một người đàn ông vang lên trên đường

dây. “Chúc một ngày tốt lành, Đại tá. Dù là một ngày nóng.”

“Đúng vậy, Ludwig… Chúng ta cần gặp nhau. Hôm nay. Có vấn đề khẩn

cấp về nghiên cứu. Ông có thể sẵn sàng được không?”

“Khẩn cấp à?”
“Cực kỳ khẩn cấp. Ông đến văn phòng tôi được không? Tôi dang chờ trả

lời về vài vấn đề từ phía Anh. Tôi phải về đây. Bốn giờ chiều tiện cho ông
không?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”
Họ gác máy, Ernst quay về văn phòng.
Tới quầy điện thoại không bị bọn thuộc hạ Göring nghe lén là điều đơn

giản, một trong những phương pháp buồn cười hắn cần để giải quyết vấn
đề. Mày đã chứng kiến cuộc chiến từ bên trong và từ bên ngoài, hắn nghĩ.
Chiến trường thật khủng khiếp, đúng, khủng khiếp đến không thể tưởng
tượng nổi. Nhưng khi so sánh với một cuộc đánh lộn khi các kẻ thù ở bên
cạnh, chứ không phải đối mặt với bạn, cuộc chiến này còn thuần khiết hơn,
trong sạch hơn và thậm chí siêu nhiên hơn nhiều.

Trong chuyến đi 15 phút từ khu thương mại Berlin đến làng Thế vận
hội, dọc theo một xa lộ rộng, mềm mại đến hoàn hảo, tay tài xế taxi
vui vẻ huýt sáo, kể cho Paul Schumann nghe rằng anh ta đang mong
có nhiều cuốc xe trả hậu thế này trong kỳ Thế vận hội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.