HANG DÃ THÚ - Trang 139

“Chính xác thì anh đang làm gì ở đây thế, Paul?” tay vận động viên điền

kinh thì thầm.

“Chỉ làm việc của tôi thôi,” gã chậm rãi đáp. “Chỉ đang làm việc của tôi

thôi. À này, còn thông tin về Stoller và Glickman sao rồi? Hy vọng họ
không bị loại.”

“Không, họ vẫn nằm trong kế hoạch,” Owens nhíu mày đáp, “tuy nhiên

những lời đồn đại nghe chẳng tốt lành gì.”

“Hi vọng may mắn đến với họ. Cả cho cậu nữa, Jesse. Mang về nhà huy

chương vàng.”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Gặp lại anh sau nhé?”
“Có thể.”
Paul bắt tay cậu ta rồi đi đến lối ra khỏi làng, nơi một hàng taxi đang đỗ.
“Chào, Paul.”
Gã quay lại thấy người đàn ông béo nhất thế giới đang chào gã, trên mặt

anh ta nở nụ cười rộng ngoác.

Cuộc thẩm vấn những người bán hàng, người ngồi trên ghế dài dọc
phố Rosenthaler chẳng mang lại kết quả gì (cho dù Janssen khẳng định
rằng mình học được mấy câu chửi thề mới, khi một người bán hoa
phát hiện ra cậu đang quấy rối mụ ta, không phải để mua hoa mà là
thẩm vấn). Đã có một vụ bắn súng cách không quá xa. Kohl có biết,
nhưng đó là vấn đề của SS - có lẽ là “vấn đề an ninh nhỏ” thận trọng
đáng ghen tị của chúng - và sẽ không ai trong số đám lính ưu tú này hé
răng nói gì với Cảnh sát.

Tuy nhiên, khi hai người quay về trụ sở, họ phát hiện ra đã có điều kỳ

diệu. Những bức ảnh chụp nạn nhân cùng các dấu vân tay từ ngõ Dresden
đã có trên mặt bàn của Willi Kohl.

“Nhìn đây này, Janssen,” Kohl nói, chỉ tay vào các bức ảnh bóng loáng,

được sắp xếp cẩn thận trong một túi hồ sơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.