“Và,” Thượng Nghị sĩ nói thêm, “chúng tôi sẽ lo liệu một ít tiền nữa.
Năm ngàn. Cậu có thể sống một cuộc đời mới.”
Năm ngàn? Paul chớp mắt. Phải làm việc quần quật trong hai năm để
kiếm được số tiền đó. Gã hỏi, “Các ông tẩy sạch hồ sơ của tôi như thế
nào?”
Thượng Nghị sĩ phá lên cười. “Cậu biết trò chơi mới Cờ Tỷ Phú không?
Chơi bao giờ chưa?”
“Mấy đứa cháu của tôi có. Nhưng tôi không chơi.”
Thượng Nghị sĩ tiếp tục, “Thi thoảng khi cậu gieo xúc xắc, kết cục của
cậu sẽ là vào tù. Nhưng có một lá bài trên đó viết ‘Thả Tự Do’ Chúng tôi
thực sự có một lá tặng cậu. Đó là tất cả những gì cậu cần biết.”
“Các ông muốn tôi giết một người? Chuyện này thật lạ lùng. Dewey sẽ
không bao giờ đồng ý.”
Thượng Nghị sĩ nói, “Tay công tố viên đặc biệt đó không bao giờ được
biết lý do chúng tôi cần cậu.”
Ngừng một lúc, gã hỏi, “Kẻ nào? Phải Siegel không?” Trong số tất cả
đám kẻ cướp, thì Bugsy Siegel là kẻ nguy hiểm nhất. Thực sự là thằng tâm
thần. Paul đã chứng kiến những hậu quả đẫm máu và sự tàn bạo của hắn,
những cơn thịnh nộ trở thành huyền thoại của hắn.
“Vào lúc này, Paul ạ,” Gordon đáp, sự khinh bỉ hiện trên nét mặt. “Giết
một công dân Mỹ đối với cậu sẽ là hành vi phạm pháp. Chúng tôi không
bao giờ đề nghị cậu làm bất kỳ điều gì như thế.”
“Thế thì tôi không hiểu.”
Thượng Nghị sĩ nói, “Việc này giống với một tình huống thời chiến hơn.
Cậu đã từng đi lính…” Liếc mắt sang Avery, cậu ta nhắc lại, “Sư đoàn 1 Bộ
binh. Quân đoàn 1 của Mỹ. Lực lượng Quân đội Viễn chinh Mỹ, Chiến
dịch tấn công St Mihiel, Meuse-Argonne. Anh đã đánh đấm thực sự nghiêm
túc đấy. Được tặng vài huân chương vì tài thiện xạ trên chiến trường. Cả
đánh giáp lá cà nữa, đúng không?”
Paul nhún vai. Lão béo mặc vest trắng ngồi im trong góc, hai bàn tay gập
lại trên tay cầm nạm vàng của chiếc gậy chống. Paul nhìn chằm chằm lão