HANG DÃ THÚ - Trang 154

với những người theo Chủ nghĩa Phát xít, báo được xuất bản chỉ vì Hitler
thích thú với báo cỡ nhỏ.

“Thật buồn là tôi không đọc,” Kohl đáp khô khốc. “Và hắn nói tiếng

Đức?”

“Vâng.”
“Hắn nói có trọng âm không?”
“Một trọng âm Do Thái.”
“Phải, phải, nhưng có lẽ một trọng âm khác. Trọng âm Bavaria?

Westphalia hay Saxon chẳng hạn?”

“Có thể.” Một cái gật đầu của tên to béo. “Vâng, tôi nghĩ vậy. Ông biết

đấy, hẳn là hắn sẽ không làm đau chúng tôi được, nếu hắn chiến đấu như
một người đàn ông. Chứ không phải hèn nhát…”

Kohl ngắt lời. “Có thể trọng âm của hắn xuất phát từ một nước khác?”
Ba tên nhìn nhau. “Chúng tôi không biết, đúng không. Chúng tôi chưa

từng rời khỏi Berlin.”

“Có thể là Palestine,” một tên gợi ý. “Có thể là thế đấy.”
“Được rồi, vậy là hắn tấn công các cậu từ đằng sau bằng gậy.”
“Và bằng cái này nữa.” Tên thứ ba giơ lên một cặp móc đồng.
“Đó là của hắn à?”
“Không, chúng là của tôi. Hắn có mang theo cái của hắn.”
“Phải, phải, tôi hiểu. Hắn tấn công cậu từ đằng sau. Nhưng tôi thấy chỉ

mũi cậu bị chảy máu.”

“Tôi ngã về phía hước khi hắn đánh tôi.”
“Và chính xác vụ tấn công xảy ra ở đâu?”
“Đằng kia.” Hắn chỉ một mảnh vườn nhỏ lấn ra vỉa hè. “Một trong số các

đồng chí của chúng tôi đã đi gọi hỗ trợ. Anh ấy quay lại và tên Do Thái hèn
nhát đó co giò chạy như thỏ.”

“Lối nào?”
“Kia. Xuống vài con ngõ về phía Đông. Tôi sẽ chỉ cho ông.”
“Đợi chút đã,” Kohl nói. “Hắn có mang ba lô không?” “Có.”
“Và hắn có mang theo khi chạy à?”
“Đúng vậy. Hắn giấu gậy trong đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.