HANG DÃ THÚ - Trang 199

này quan sát được nghi phạm lẩn trốn, sau đó rời đi bằng xe đạp. Nhưng bà
ta không thể nào nhìn chi tiết hơn được nữa.

Nản chí, họ quay về Quảng trường Tháng 11 năm 1923 tiếp tục tìm

kiếm, đi khắp cả con phố nói chuyện với những người bán hàng rong và bồi
bàn, trưng ra hình ảnh khắc axit của nạn nhân và hỏi han về nghi phạm.

Nhưng họ không thành công - cho tới khi đến một cửa hàng bánh ngọt

đối diện công viên, nép mình dưới bóng bức tượng Hitler. Một người đàn
ông béo tròn mặc tạp dề trắng thừa nhận với Kohl rằng, ông ta đã thấy một
chiếc taxi tấp vào lề đường bên kia nửa giờ trước hoặc hơn. Ông ta nói taxi
xuất hiện ở đây là điều bất thường, vì dân thường ở đây đều không đủ trả
tiền cước. Và chẳng có lý do quái gì để ai đó sống ngoài vùng này đến đây,
ít nhất là đến bằng taxi.

Ông ta để ý một người cao lớn có mái tóc nâu bóng xuống xe, nhìn

quanh rồi bước đến chỗ bức tượng. Anh ta ngồi xuống chiếc ghế dài một
lúc rồi đi.

“Hắn có mang theo cái gì không?”
“Quần áo nhẹ nào đó. Tôi nhìn không rõ lắm.”
“Ông còn nhận ra đặc trưng nào nữa không?”
“Không, thưa ngài. Tôi còn có khách hàng mà.”
“Hắn có mang theo va li hay ba lô nào không?”
“Tôi không tin là thế, thưa ngài.”
Kohl tự nhủ, vậy là những giả định của ông là chính xác: nhiều khả năng

nhất là hắn đang ở lại đâu đó gần Lützow Plaza, đã đến đây nhằm mục đích
nào đó.

“Hắn đã đi lối nào?”
“Tôi không thấy, thưa ngài. Xin lỗi.”
Mù lòa, dĩ nhiên rồi. Nhưng ít nhất thì đây là lời khẳng định, rằng nghi

phạm của họ thực sự dạo này đã tới đây.

Đúng lúc này, một chiếc Mercedes đen ngoặt vào góc phố, rồi dừng lại.
“Chà,” Kohl lẩm bẩm, thấy Peter Krauss xuống xe và nhìn quanh. Ông

biết cách người này theo dõi ông ra sao. Nội quy đã quy định rằng ông phải
thông báo cho các sĩ quan bàn giấy của Cục mỗi lần rời khỏi Alex trong giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.