HANG DÃ THÚ - Trang 206

“Và ông nhìn rõ mặt hắn chứ?”
“À, có thưa ngài. Tôi ngồi gần hắn như đang ngồi gần ngài bây giờ. Tôi

có thê’ mô tả hắn chính xác.”

Đội ơn Chúa, Kohl nghĩ: dịch mù lòa đã chấm dứt rồi. Ông liếc nhìn lên

con phố, tìm kiếm một người mà ông đã quan sát khi xem xét khu vực này
nửa giờ trước. Ông nắm lấy cánh tay người cựu chiến binh, giơ một tay lên
để chặn luồng giao thông, dẫn người đàn ông tàn tật này sang đường.

“Cậu gì ơi,” ông nói chuyện với người bán hàng mặc áo khoác bẩn thỉu,

đang ngồi cạnh một xe đẩy rẻ tiền chở tranh đi bán. Người nghệ sĩ đường
phố nhìn lên từ bức tranh tĩnh vật hoa anh ta đang vẽ. Anh ta bỏ bút xuống,
đứng dậy cảnh giác khi thấy tấm thẻ cảnh sát của Kohl.

“Tôi xin lỗi, Thanh tra. Tôi thề với ngài tôi cố nhiều lần rồi để có giấy

phép, nhưng mà…”

Kohl ngắt lời. “Cậu có dùng bút chì không, hay chỉ dùng màu vẽ thôi?”
“Tôi…”
“Bút chì! Cậu dùng được bút chì không?”
“Có, thưa ngài. Tôi thường xuyên bắt đầu bằng bút chì để phác thảo ban

đầu, sau đó tôi…”

“Rồi, rồi, tốt rồi. Bây giờ, tôi có việc cho cậu đây.” Kohl đỡ tay hạ sĩ tàn

tật ngồi xuống chiếc ghế vải tồi tàn, chìa ra trước mặt tay nghệ sĩ một tập
giấy.

“Ông muốn tôi vẽ người đàn ông này à?” tay bán hàng hỏi, liều lĩnh

nhưng bối rối.

“Không, tôi muốn cậu vẽ người đàn ông mà người này sắp mô tả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.