HANG DÃ THÚ - Trang 212

Anh ta xem xét thiệt hại. “Ôi chà. Mấy cái quần này từ Anh đấy! Phố

Bond! Để một trong những cô bé của tôi sửa vậy.”

“Cô bé? Anh có con gái à?”
“Có thể. Có lẽ là cả con trai nữa. Tôi không biết. Nhưng ý tôi là một

trong mấy em tôi sống cùng.”

“Mấy em? Sống cùng nhau à?”
“Dĩ nhiên là không.” Webber đáp. “Có lúc ở chỗ của em này, có hôm lại

đến chỗ của em khác. Tuần này ở đây, tuần sau lại ở kia. Một trong số họ
thừa hưởng tài năng nấu nướng của Escoffier, một em biết may vá như tác
phẩm điêu khắc của Michelangelo, một em có kinh nghiệm giường chiếu
tuyệt hảo. Chà, tất cả bọn họ đều là những viên ngọc, mỗi người một vẻ.”

“Họ có…”
“Biết nhau không chứ gì?” Webber nhún vai. “Có thể có, có thể không.

Họ không hỏi thì tôi không nói.” Anh ta ngả người về phía trước. “Nào, cậu
John Dillinger. Tôi có thể làm gì cho cậu?”

“Tôi có chuyện sắp nói với anh đây, Otto. Và anh có thể lựa chọn đứng

dậy ra về. Tôi sẽ hiểu nếu anh làm thế. Hoặc anh có thể ở lại và lắng nghe
tôi. Nếu thế, và nếu anh có thể giúp tôi, anh sẽ được hưởng một khoản tiền
khá sộp trong việc này.”

“Tôi tò mò đấy. Nói tiếp đi.”
“Tôi có một anh bạn tại Berlin. Người của anh ta đã tiến hành chút

nghiên cứu về anh.”

“Về tôi? Đừng đùa chứ.” Và anh ta dường như thật muốn nói thế.
“Anh sinh ra tại Berlin năm 1886, chuyên đến Cologne khi anh mười hai

tuổi. Ba năm sau, anh quay lại đây sau khi bị nhà trường đuổi học.”

Giờ thì Webber nhíu mày. “Tôi tình nguyện bỏ học mà. Câu chuyện này

thường bị hiểu sai.”

“Còn chuyện thó đồ nấu bếp và có quan hệ với một nàng hầu gái.”
“Cổ ta là một ả lẳng lơ và…”
“Anh đã bị bắt bảy lần và thụ án tổng cộng mười ba tháng tại Moabit.”
Webber cười ngoác mồm. “Bị bắt thì nhiều thật, nhưng án thì ngắn thôi.

Không tin cứ đi hỏi mấy liên hệ của tôi ở cấp cao thì biết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.