HANG DÃ THÚ - Trang 238

như thể đã bao nhiêu năm rồi cô chưa được ai tặng quà. Hai ngón tay cái
của cô rờ trên lớp giấy nâu bao phủ một thứ Otto Webber đã tìm cho gã.

“Ôi.” Cô khẽ thốt lên khi nhìn thấy cuốn sách bọc bìa da, trên bìa sách là

dòng chữ in Những Bài Thơ Tuyển Chọn của Johann Wolfgang von
Goethe.

“Bạn tôi nói rằng cuốn này không phải là sách cấm, nhưng cũng không

hợp pháp. Như thế có nghĩa là nó sắp thành sách cấm.”

“Lửng lơ,” cô nói và gật đầu. “Tương tự như nhạc Jazz của Mỹ tại đây

một thời gian, giờ cũng bị cấm rồi.” Tiếp tục mỉm cười, Käthe lật đi lật lại
cuốn sách trong tay cô.

Gã nói, “Tôi không biết ông ta lại mang tên của gia đình tôi.”
Cô ngước lên nhìn gã thắc mắc.
“Ông nội tôi tên là Wolfgang. Bố tôi tên là Johann.”
Käthe mỉm cười trước sự trùng hợp, lật qua mấy trang cuốn sách.
“Tôi đang tự hỏi,” gã nói. “Nếu cô không bận, ăn tối đi.”
Gương mặt cô trở nên nghiêm túc. “Như tôi đã nói với anh, tôi chỉ phục

vụ anh bữa sáng, chứ không…”

Gã phá lên cười. “Không, không. Tôi muốn đưa cô ra ngoài ăn tối. Có lẽ

đi ngắm mấy phong cảnh tại Berlin.”

“Anh muốn…”
“Tôi muốn đưa cô đi chơi.”
“Tôi… Không, không. Tôi không thể.”
“Ôi, nếu cô có bạn trai hay có chồng…” Liếc nhìn bàn tay cô, gã không

thấy nhẫn cưới. Nhưng gã không chắc tại Đức người ta hứa hôn như thế
nào. “Xin cô đấy, rủ cả anh ấy đi cùng.”

Käthe dường như không thể nói lên lời. Cuối cùng cố nói, “Không,

không. Tôi chưa có ai. Nhưng…”

Paul nói chắc nịch. “Không nhưng nhị gì hết. Lâu lắm rồi tôi không đến

Berlin. Tôi có thể nhờ ai đó dẫn tôi đi quanh thành phố.” Gã nở nụ cười với
cô, nói bằng tiếng Anh. “Thưa cô, tôi sẽ nói với cô, rằng tôi không chấp
nhận câu trả lời là không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.