HANG DÃ THÚ - Trang 254

Kohl hít một hơi sâu, cân nhắc những từ ngữ của ông như người bán thịt

phân chia khẩu phần rồi nói, “Con trai, bây giờ chúng ta sống trong một
thời đại khác rồi. Rất rối loạn. Nó hỗn loạn đối với bố và hỗn loạn nhiều
hơn thế đối với con. Có một điều mà con phải luôn luôn ghi nhớ - nhưng
không bao giờ được phép nói ra - đó là người ta phải tự biết phấn biệt cái gì
là đúng, cái gì là sai. Anh ta biết điều này từ những gì anh ta nhìn nhận về
cuộc sống, về cách mọi người sinh sống và hành động cùng nhau, về cách
anh ta cảm nhận. Tận trong thâm tâm anh ta biết rằng làm gì là đúng, làm
gì là tồi tệ.”

“Nhưng người Do Thái là kẻ xấu. Ở trường họ sẽ không dạy tụi con thế

nếu điều đó không đúng.”

Tâm trí Kohl run lên trong giận dữ và đau đớn khi nghe câu nói này.

“Con sẽ không tố cáo ai hết, Günter,” ông nghiêm khắc nói. “Đó là mong
muốn của bố.”

“Được rồi ạ,” thằng bé nói, quay lưng bước đi.
“Günter,” Kohl gọi.
Thằng bé dừng chân trên ngưỡng cửa.
“Ở trường con có bao nhiêu bạn không gia nhập Đoàn thanh niên?”
“Con không đếm được ạ. Nhưng ngày càng nhiều. Không lâu nữa sẽ

chẳng còn đứa nào đóng vai Do Thái nữa, ngoài con.”

Nhà hàng Käthe nghĩ đến là quán bar Lutter & Wegner, một nơi cô
giải thích là có 100 năm tuổi và nổi tiếng tại Berlin. Những căn phòng
tối om, ngập trong khói thuốc và kín đáo. Nơi này giúp tránh được
những kẻ Áo Nâu, SS và những tên mặc đồng phục đeo băng tay đỏ có
dấu thập ngoặc hình móc câu, kiểu anh-biết-rồi-còn-hỏi.

“Tôi đưa anh tới đây, vì như tôi đã nói, nó từng là nơi hay lui tới của

những người như anh và tôi.”

“Cô và tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.