HANG DÃ THÚ - Trang 264

Konrad Janssen đứng trên ngưỡng cửa, trông tươi tắn như một đứa trẻ

trong lễ ban thánh thể thiêng liêng. Nhìn qua thanh tra, cậu nói với Heidi,
“Tha lỗi vì đường đột, bà Kohl. Quấy rầy vào giờ muộn thế này, thật không
tha thứ được.”

Đức Mẹ ơi, Kohl nghĩ, đôi tay và trái tim ông run lên. Ông tự hỏi cậu

thanh tra học việc này liệu có nghe được tiếng tim ông đập thình thịch.
“Rồi, rồi, Janssen, giờ giấc không thành vấn đề. Nhưng lần sau, đập nhẹ
vào cửa thôi nhé, nếu cậu không phiền.”

“Dĩ nhiên ạ.” Khuôn mặt trẻ trung, thường khi rất bình thản, nhưng lúc

này đỏ gay lên vì quá hăng hái. “Thưa sếp, dường như tôi đã đưa ảnh nghi
phạm đi khắp làng Thế vận hội và một nửa thành phố này xem.”

“Và?”
“Tôi đã tìm được tay phóng viên làm việc cho tờ báo của Anh. Anh ta

đến đây từ New York trên tàu S.S. Manhattan. Anh ta đang viết bài về các
môn thi đấu điền kinh trên toàn thế giới và …”

“Tên người Anh đó là nghi phạm của chúng ta, người đàn ông trong bức

vẽ của tay họa sĩ?”

“Không, nhưng…”
“Thế thì một phần câu chuyện của cậu không hấp dẫn chúng tôi,

Janssen.”

“Dĩ nhiên, thưa sếp. Tha lỗi cho tôi. Phải nói thật đầy đủ rằng, tay phóng

viên này nhận ra được nghi phạm của chúng ta.”

“À, làm tốt lắm, Janssen. Cho tôi biết những gì anh ta phải nói?”
“Cũng chẳng có gì nhiều. Anh ta chỉ biết rằng hắn là một tay người Mỹ.”
Cái thông tin tầm thường này xứng đáng để ông bị trụy tim sao? Kohl

thở dài.

Nhưng dường như cậu thanh tra học việc chỉ ngừng lại để kìm hơi thở.

Cậu ta nói tiếp, “Và tên hắn là Paul Schumann.”

Những lời nói thốt ra trong bóng tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.