HANG DÃ THÚ - Trang 31

Tay da đen nhìn vết tím bầm quanh mắt Paul rồi phá lên cười. Anh ta rút

cái dùi đập đá trên giá, sau đó xẻ ra một miếng, Paul bọc nó vào khăn tay
rồi áp lên mặt. Gã nhét một hào cho tay đưa đá, anh ta nói, “Cảm ơn.”

“Cho tôi hỏi,” Paul nói. “Làm sao anh mang được đá như thế? Không

đau à?”

“Ôi nhìn này,” Anh ta giơ lên hai bàn tay to bè. Hai gan bàn tay chi chít

vết bỏng, đã thành sẹo và nhợt nhạt như tấm giấy da bố gã hay dùng để in
những giấy mời đẹp mắt.

Anh ta giải thích, “Đá cũng có thể khiến anh bị bỏng, giống hệt lửa. Và

để lại sẹo. Tôi đã chạm vào đá lâu đến mức tôi không còn cảm giác nữa.”

Chạm vào đá…
Câu nói này khiến Paul ấn tượng. Gã nhận ra chính xác điều này đã xảy

ra trong công việc của gã. Gã tin rằng trong tất cả chúng ta đều có đá.
Chúng ta có thể lựa chọn nắm chặt lấy hay không.

Lúc này đây, trong căn phòng tập thể dục tạm bợ này, cách xa nhà hàng

nghìn dặm, Paul cảm thấy một chút tê liệt tương tự khi gã đánh mất mình
trong kế hoạch cho một trận đấu tập. Găng chạm găng và da chạm da. Ngay
cả trong bầu không khí mát lạnh buổi bình minh ngoài biển, hai đấu thủ đều
ướt đẫm mồ hôi khi phải di chuyển vòng tròn, tìm kiếm những điểm yếu,
cảm nhận những điểm mạnh. Có lúc sát gần nhau, có lúc rời xa nhau.
Nhưng luôn luôn cảnh giác.

Không có may mắn như thế trên võ đài…

Albert Heinsler đứng sau một ống khói trên các boong cao của tàu
Manhattan, cắm giắc vào bộ vô tuyến điện. Y rút ra chiếc chìa khóa bé
xíu màu nâu đen rồi tra vào mặt trên cùng của thiết bị.

Y gặp chút rắc rối khi sử dụng máy phát của Italia - y cho rằng

MuSSolini tỏ ra thiếu tôn trọng Quốc trưởng - nhưng đây chỉ đơn thuần là
cảm tính, y biết rằng Allocchio Bacchini là một trong số những máy phát
tốt nhất thế giới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.