HANG DÃ THÚ - Trang 336

Kurt bắt đầu đếm những bước chân - một, hai, ba…
Đến bước chân thứ hai mươi tám, tên lính gác sẽ đến đúng xà lim của họ.

Đếm bước chân là một việc anh học được khi trở thành một tù nhân. Những
người bị giam cầm sẽ cực kỳ thèm khát bất kỳ thông tin nào, bất kỳ sự chắc
chắn nào.

Hai mươi, hai mươi mốt, hai mươi hai…
Hai anh em nhìn nhau. Hans nắm chặt tay lại thành nắm đấm. “Chúng sẽ

phải đau đớn. Chúng sẽ phải nếm mùi máu,” cậu ta lẩm bẩm.

“Không,” Kurt nói. “Đừng làm bất kỳ điều gì ngu ngốc.”
Hai mươi nhăm, hai mươi sáu…
Những bước chân dừng lại.
Chớp mắt vì ánh sáng đèn trên đầu, Kurt trông thấy hai tên to lớn mặc

đồng phục nâu nữa xuất hiện. Chúng nhìn hai anh em.

Rồi chúng quay đi.
Một trong hai tên mở cửa xà lim đối diện, sẵng giọng gọi, “Grossman,

bước ra ngoài.”

Bóng tối trong xà lim cử động. Kurt giật mình nhận ra mình đang nhìn

chằm chằm một người khác. Người đàn ông lảo đảo đứng dậy bước về phía
trước, tựa vào các thanh kim loại. Người ông ta bẩn thỉu. Nếu khi vào trong
này ông ta mày râu nhẵn nhụi, vậy thì râu tóc lởm chởm trên mặt nói với
Kurt rằng, ông ta đã vào xà lim ít nhất một tuần rồi.

Người tù chớp mắt, nhìn xung quanh, nhìn hai tên cao lớn rồi nhìn Kurt

bên kia lối đi.

Một trong hai tên lính nhìn vào một tờ giấy. “Ali Grossman, mày bị

tuyên án 5 năm ở hại Oranienburg vì những tội ác chống lại Nhà nước.
Bước ra ngoài.”

“Nhưng tôi…”
“Câm mồm. Mày sẽ được chuẩn bị lên đường đến trại.”
“Họ đã khử rận cho tôi rồi. Ý hai người là sao?”
“Tao bảo câm mồm!”
Một tên lính thì thầm gì đó với tên kia, hắn đáp, “Cậu không mang theo

à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.