HANG DÃ THÚ - Trang 416

việc đó. Cậu…”

“Tư lệnh… ông vẫn nghe đấy chứ?”
“Nói tiếp đi.”
“Nghe này, tôi đang ở đây và ông ở đó, ông chẳng làm gì cản tôi được

đâu. Nên trách mắng gì cũng chi phí thời gian thôi. Phải chắc chắn rằng
máy bay sẵn sàng vào rạng đông ngày mai.”

Yeoman Ruth Willets xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Giữ máy,” Gordon nói

vào điện thoại.

“Không có thông tin gì về Taggert, thưa ngài. Bên hồ sơ nói họ sẽ thông

báo ngay khi tìm được bất kì thông tin gì.”

“Thượng Nghị sĩ đang ở đâu?”
“Ở New York.”
“Gọi cho tôi bất kỳ máy bay nào có thể mang tôi đến đó ngay bây giờ.

Quân sự, tư nhân. Gì cũng được.”

“Rõ, thưa ngài.”
Gordon nhấc lại máy. “Paul, chúng tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đó. Nhưng làm

ơn hãy lắng nghe lý do này. Mọi thứ đã thay đổi rồi - cậu có biết rủi ro sẽ
thế nào không?”

Tiếng ồn trên đường dây ngày càng to át đi hầu hết những lời nói của

Schumann. Nhưng có vẻ âm thanh Bull Gordon nghe được là tiếng cười,
sau đó giọng tay sát thủ lại vang lên. Một phần câu nói hình như là “cuộc
đua sáu chọi năm.”

Sự tĩnh lặng ông nghe thấy sau đó, so với tiếng rè còn khó chịu hơn

nhiều.

Trong một nhà kho phía Đông Berlin (mà Otto Webber tự cho là ‘của
mình’ bất chấp thực tế họ phải phá cửa sổ mới vào được bên trong), họ
tìm thấy các giá treo đồng phục Sở Lao động Quốc gia. Webber lấy
xuống một bộ đồng phục nhìn thích mắt khỏi giá treo. “Chà, như tôi
đã nói, màu xanh-xám hợp với cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.