HANG DÃ THÚ - Trang 47

“Người lạ là ai cơ? À, chờ chút, tôi biết - có phải thằng cha béo mặc áo

kẻ ca rô vừa say bí tỉ trên bàn của thuyền trưởng không?”

“Không phải, là người khác.”
“Thế sao không đi báo cho cảnh vệ trên tàu?”
“Đó là vấn đề của người Đức.”
“Ồ. Và anh không thể chuyển nó đi?”
Hai bàn tay chuối mắn của Heinsler xoắn vào nhau một cách đáng sợ, y

lắc đầu. “Tôi không biết mình sẽ bận rộn thế nào. Tôi nghe nói cậu được ra
ngoài. Điều thực sự quan trọng là những người Đức phải nhận được nó.”

“Được rồi, tôi nghĩ vậy. Chắc rồi.”
Heinsler nói thêm bằng giọng mềm mại, “Một điều nữa: Tốt hơn là nên

nói rằng cậu đã tìm được lá thư này. Nếu không họ có thể bắt cậu về đồn và
tra hỏi cậu. Việc đó có thể mất đến hàng giờ. Mất hết thời gian được nghỉ
phép của cậu đấy.”

Tay thanh niên cảm thấy hơi khó chịu trước âm mưu này.
Heinsler tận dụng thời cơ, nói thêm thật nhanh, “Đây là 20 đô.
Lạy Chúa, tay thanh niên nghĩ, rồi nói với tay khuân vác, “Anh vừa tự

mua một chuyến giao nhận đặc biệt đấy.”

Lúc này khi bước xa khỏi tay cảnh sát viên, thẳng tiến quay về bến cảng,

cậu lơ đãng tự hỏi đã xảy ra chuyện gì với Heinsler. Từ đêm qua tới giờ cậu
chưa hề gặp anh ta. Tuy nhiên, những ý nghĩ về tay khuân vác biến đi
nhanh chóng khi cậu đến gần nơi mình đã nhận ra, có vẻ như là một lựa
chọn hoàn hảo để cậu thưởng thức lần đầu nền văn hóa nước Đức. Tuy
nhiên, cậu thất vọng khi thấy Câu lạc bộ Mèo Con Nóng bỏng của Rosa -
cái tên mỹ miều được dịch hoàn hảo sang tiếng Anh - đã đóng cửa lâu dài,
giống hệt mọi tụ điểm hấp dẫn khác trên bến cảng.

Rốt cuộc, nơi này sẽ lại biến thành nhà thờ hay bảo tàng thôi, tay thanh

niên nghĩ kèm tiếng thở dài tiếc nuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.