HANG DÃ THÚ - Trang 474

Tay tư lệnh rót một chất lỏng đầy khói vào ly khác rồi trao cho ông. Ông

nặng nề ngồi xuống. Đầu vẫn còn ong ong từ chuyến bay trên chiếc R2D-1,
phiên bản hải quân của DC-2. Tốc độ tương đương nhưng không có ghế
ngồi bằng liễu gai thoải mái, không có chế độ cách âm như của hãng
Douglas Commercial.

Thượng Nghị sĩ mặc áo vest, gi-lê và áo sơ mi cổ cồn với cà vạt lụa.

Gordon tự hỏi ông ta đã mặc gì đi lễ nhà thờ sáng hôm đó. Có lần ông ta
từng bảo tay tư lệnh rằng không cần biết bản thân một chính trị gia tin vào
điều gì, kể cả anh ta có là kẻ vô thần đi chăng nữa, anh ta cũng phải đi nhà
thờ. Đó là vấn đề hình ảnh. Quan trọng lắm.

Thượng Nghị sĩ nói bằng giọng khàn khàn, “Rồi. Cứ nói với tôi những gì

cậu biết. Tự nhiên đi.”

Tay tư lệnh nhấp một ngụm whisky, làm theo lời ông ta đề nghị.

Berlin chìm trong bức màn đêm.

Thành phố là một khoảng không rộng lớn, phẳng lì ngoại trừ vài vết

đường chân trời và đèn hiệu sân bay Tempelhof ở phía Nam. Quang cảnh
này biến mất khi gã lái xe lên đỉnh đồi, khuất dạng ở phía Tây bắc yên bình
của thành phố. Xe hòa vào dòng người đang trở về từ những đợt nghỉ cuối
tuần, tại các ngọn núi và mặt hồ nước Phổ gần đó.

Tất cả những trở ngại này gây khó khăn khi lái xe. Paul Schumann muốn

chắc chắn gã không bị cảnh sát giao thông chặn lại. Không chứng minh
thư, xe tải ăn cắp… Không, điều thiết yếu là không để ai nghi ngờ.

Gã rẽ xuống một con phố dẫn đến một cây cầu qua sông Spree tiến về

phía Nam. Cuối cùng, gã đã tìm thấy thứ cần tìm, một bãi đỗ xe rộng rãi,
nơi hàng tá xe con và xe tải giao hàng đang đỗ. Lần đầu tiên đến thành phố
này, gã đã thấy nó khi đi bộ từ Lützow Plaza đến căn nhà trọ của Käthe
Richter dọc con kênh.

Giá như mọi chuyện dừng lại ở ngày hôm qua?
Gã lại nghĩ về cô. Về cả Otto Webber nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.