trọng như bằng đại học vậy. Berlin là thành phố ủ bia của Châu Âu nhưng
nơi làm ra bia ngon nhất là Munich, xuôi xuống vùng Bavaria.”
Paul ăn nghiến ngấu. nhưng bia và đồ ăn không phải là điều duy nhất
trong tâm trí gã. “Chúng ta phải đi nhanh,’ gã thì thầm. Bằng chuyên môn
của mình, cứ mỗi giờ bạn ở gần địa điểm hóa kiếp, nguy cơ bị bắt ngày
càng tăng. “Tôi cần thông tin và vũ khí.”
Morgan gật đầu. “Liên lạc của tôi sẽ đến đây bất kỳ lúc nào. Anh ta có
thông tin về… người cậu đến đây để ghé thăm. Rồi chiều nay chúng ta sẽ
đến tiệm cầm đồ. Chủ tiệm có một khẩu súng trường rất ngon cho cậu.”
“Súng trường à?” Paul nhíu mày.
Morgan lo lắng. “Cậu không xài được súng trường à?”
“Có, tôi bắn được. Tôi là lính bộ binh mà. Nhưng tôi luôn đánh ở cự ly
gần.”
“Gần à? Như thế dễ hơn cho cậu à?”
“Câu hỏi không phải là dễ hay không. Mà là hiệu quả hơn.”
“Tin tôi đi, Paul, cho dù rất khó khăn, đến đủ gần mục tiêu và giết hắn
bằng khẩu súng lục có lẽ là điều có thể. Nhưng có rất nhiều kẻ Áo Nâu, SS
và Gestapo lảng vảng xung quanh đó, không nghi ngờ gì nữa cậu sẽ bị tóm.
Và tôi cam đoan rằng cái chết của cậu sẽ kéo dài và khó chịu đấy. nhưng
còn một lý do khác để sử dụng súng trường - cậu phải giết chết hắn ở nơi
công cộng.”
“Tại sao?” Paul hỏi.
“Thượng Nghị sĩ nói rằng, mọi người trong Chính phủ Đức và Đảng đều
biết Ernst quan trọng thế nào với công việc tái vũ trang. Điều quan trọng là
chắc chắn rằng bất kỳ ai thay thế hắn đều biết họ sẽ gặp nguy hiểm nếu tiếp
quản vị trí hắn để lại. Nhưng nếu Ernst chết trong bí mật, Hitler hẳn sẽ che
đậy nó, viện cớ rằng hắn bị chết trong một tai nạn hoặc mắc bệnh mà chết.”
“Vậy thì tôi sẽ làm chuyện đó công khai,” Paul nói. “Bằng một khẩu
súng trường. nhưng tôi sẽ cần ngắm bắn khẩu súng, cảm nhận nó, tìm một
điểm bắn tốt, xem xét nó trước khi bắn, xem những cơn gió nhẹ thế nào,
ánh sáng thế nào, những tuyến đường đến và đi khỏi nơi đó.”
“Dĩ nhiên. Cậu là chuyên gia. Bất kể điều gì cậu muốn.”