HÃNG THÁM TỬ TƯ (NHỮNG KẺ ĐỒNG PHẠM) - Trang 93

đó trước khi hỏi được bà ta tên và địa chỉ những người mà Hermy định đến
thăm. Sau đó tôi đáp tàu nhanh đi theo hướng Bắc.

- Theo chỗ tôi nhận thấy, ông là một con người hành động, thưa ông

Stavansson. - Tommy mỉm cười nhận xét.

- Nhưng ở đấy, tôi bị một đòn choáng váng. Không một ai trong số

những người ấy thấy Hermy và chỉ có một người là đợi cô ta đến thăm.
Người này đã nhận được một bức điện hủy cuộc thăm vào phút cuối cùng.
Tin đó làm bà ta rất buồn phiền, tôi phải thừa nhận như thế. Bà thú nhận
không biết cháu bà ở đâu nhưng phản đối việc tôi nhờ tới cảnh sát. Bà lưu ý
tôi rằng Hermy không còn là một cô bé ngây thơ mà là một phụ nữ độc lập
có thể quyết định tiến hành một cuộc du lịch trong vài ngày.

Tôi cũng nghĩ rằng Hermy rất có thể cho là không bắt buộc phải báo

tất cả mọi hành vi với cô mình, song tôi lo lắng. Tôi cảm nhận một án
tượng kỳ lạ, nó xâm chiếm ta khi có việc gì đó không trôi chảy. Tôi cáo từ
vừa lúc người ta đưa đến cho bà Susan một bức điện, mà bà trao cho tôi sau
khi đọc "Thay đổi kế hoạch của cháu. Đi Monte Carlo một tuần, Hermy".

Tommy chìa tay:

- Ông có bức điện mang theo đây chứ?

- Không, nhưng nó được gửi đi từ Maldon ở Surrey. Tôi để ý điều đó

vì trong lúc này đó là điều làm tôi phải suy nghĩ. Hermy đến Maldon làm
gì? Theo chỗ tôi biết cô ta không có bạn bè ở đó.

- Vì sao ông không phóng đến Monte Carlo như cách ông đã đáp tàu

nhanh đến phương Bắc?

- Tôi đã nghĩ đến điều đó, nhưng tôi đã từ bỏ ý định đó. Ông thấy

không, ông Blunt, việc bà Susan hoàn toàn yên tâm với bức điện ấy khiến
tôi phải suy nghĩ. Tại sao Hermy đánh điện mà không viết thư. Một vài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.