thấy vẻ mặt băn khoăn của cô, và anh biết chính xác cô đang lo lắng
chuyện gì.
“Cô Briars,” anh khẽ nói, “nó sẽ bán được mà. Tôi có trực giác về những
chuyện này.” “Tôi cũng cho là thế,” cô nghi ngại nói. “Tuy nhiên … câu
chuyện đặc biệt này … nhiều người sẽ phản đối về nó. Nó kịch tích hơn …
ờ, còn khủng khiếp hơn những gì tôi nhớ. Tôi không xây dựng được quan
điểm đạo đức vững vàng về cách hành xử cho nhân vật nữ chính—” “Bởi
vậy nó sẽ bán được, cô Briars.” Amanda bỗng nhiên bật cười.
“Cũng giống như quyển sách của tú bà Bradshaw nhỉ.” Việc phát hiện ra
chuyện cô sẵn sàng tự chọc cười mình bất ngờ làm anh vui thích. Jack đẩy
người ra xa cái bàn và đi tới đứng kế cô. Bất ngờ vì sự gần gũi của anh,
Amanda không tài nào nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt cô lướt qua từ ô
cửa sổ đến sàn nhà, rồi chững lại ở khuy áo trên cùng của chiếc áo choàng
của anh.
“Doanh số bán ra của cô sẽ còn vượt xa hơn nhiều so mấy quyển sách
kia của bà Bradshaw nổi tiếng ấy chứ,” anh bảo với cô, và nhoẻn miệng
cười. “Và không phải vì bất cứ cái gọi là nội dung khủng khiếp nào. Cô đã
kể một câu chuyện hay theo lối thật tài tình. Tôi thích nó ở chỗ cô không
rao giảng đạo đức về những lầm lỡ của nhân vật nữ chính.
Cô khiến cho độc giả khó lòng không đồng cảm với cô ta.” “Tôi có đồng
cảm với cô ta,” Amanda nói một cách trung thực. “Tôi lúc nào cũng nghĩ
rằng thật là tồi tệ khi bị trói vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Có
quá nhiều phụ nữ đã bị ép buộc phải kết hôn hoàn toàn chỉ vì vật chất.
Nếu có nhiều phụ nữ có thể tự kiếm sống nuôi bản thân họ hơn, thì sẽ có
ít những cô dâu bất đắc dĩ và cô vợ khổ sở “Tại sao vậy, cô Briars,” anh
nhẹ nhàng hỏi. “Cô đúng là thật đặc biệt.” Cô phản đối sự thích thú của anh
với cái cau mày khó hiểu. “Thật ra, đó chỉ là sự nhạy cảm mà thôi.” Anh
bỗng nhiên nhận ra rằng đây là chìa khóa để thấu hiểu được con người cô.