HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 129

“Không có,” cô càu nhàu, “không liên quan gì đến chuyện đó cả. Tôi

…”Cô ngừng nói và thở dài, buộc mình phải thừa nhận sự thật với anh.
“Tôi đặc biệt không dạn dĩ khi tiếp xúc với đàn ông. Không kể đến chuyện
mời đàn ông dùng bữa tối, trừ phi là vì công việc. Tôi không quan tâm
nhiều viễn cảnh bị từ chối.” Bây giờ cô đã dần hiểu hơn về con người anh,
Jack Devlin thích khiêu khích và trêu chọc cô cho đến chừng nào mà cô
còn giương lên những rào chắn bảo vệ mình.

Tuy nhiên, khi cô tỏ ra có một chút xíu dấu hiệu mềm yếu nào, thì anh

chợt trở nên tử tế đến bất ngờ. “Cô là người giàu có, xinh đẹp, lại quá thông
minh và có danh tiếng tốt …Vậy sao lại có người đàn ông nàoối cô chứ?”
Amanda tìm kiếm trên mặt anh dấu hiệu của sự châm biếm, nhưng chỉ có
mỗi sự quan tâm đáng cảnh giác làm cô bối rối.

“Tôi hầu như không phải là một mỹ nhân nào đó có thể quyến rũ bất cứ

người nào mà cô ta chọn,” cô nói với sự nhẹ nhàng gượng gạo, “Tôi đảm
bảo với anh, quả thật có vài người có khả năng từ chối tôi đấy.” “Thế thì họ
không đáng để nghĩ đến.” “Ồ, tất nhiên,”Amanda cười vụng về đáp trả, cố
gắng xua đi cái cảm giác thân mật đáng ngại đang nhen nhóm trong bầu
không khí.

Cô để anh kéo ghế cho mình ngồi vào bàn ăn gỗ dái ngựa xinh đẹp, được

sắp xếp với những thứ đồ bằng sứ xanh-và-vàng, kèm theo dao muỗng bạc
có cán xà cừ. Một chiếc đĩa đựng bơ bằng thủy tinh xanh được tô điểm
thêm với những hoa văn chạm khắc bằng bạc tinh xảo giữa mặt đĩa.

Ở trên chiếc nắp đậy đĩa bơ là một móc quai bạc kỳ quái có hình dáng

của một con bò. Mặc cho sở thích của Amanda thiên về sự mộc mạc tao
nhã, nhưng cô không thể cưỡng lại việc mua nó khi nhìn thấy nó trong một
cửa hiệu ở Luân Đôn. Devlin ngồi ở đầu bàn bên kia đối diện cô với vẻ
thân mật thoải mái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.