HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 140

“Có thể anh sẽ thấy khác với con của mình thì sao,” cô giả thuyết, dùng

đến chút kiến thức thông thường mà cô thường được kể lại. Devlin nhún
vai và trả lời một cách tự nhiên, “Tôi nghi ngờ về điều đó.” Chủ đề về trẻ
con dường như xua đi cảm giác thân mật cởi mở giữa họ.

Devlin tỉ mỉ đặt khăn ăn vải lanh của mình lên bàn và khẽ mỉm cười.

“Tôi nên về bây giờ,” anh khẽ nói. Cái nhìn không chớp mắt của cô đã làm
anh không thoải mái, Amanda nghĩ với một chút ăn năn. Có đôi lúc cô tự
nhiên lại nhìn chằm chằm vào người ta y như thể cô đang gột bỏ đi những
lớp vỏ bên ngoài để với tới được bên trong.

Cô không bao giờ cố tình làm vậy—đó đơn giản chỉ là thói quen của một

nhà văn mà thôi. “Anh không dùng cà phê sao?” Amanda hỏi. “Hay một ly
rượu vang nhé?” Khi anh lắc đầu, Amanda đứng dậy, và run chuông gọi
Sukey. “Tôi sẽ mang nón và áo choàng đến lối đi đại sảnh cho anh, rồi—”
“Đợi đã.” Devlin cũng đứng lên, đi vòng qua bàn đến chỗ cô.

Anh mang vẻ kỳ lạ pha trộn cả say mê và thận trọng, giống như một

động vật hoang dã bị cám dỗ đến lấy thức ăn từ tay kẻ lạ mà nó không tin
tưởng. Amanda đáp lại tia nhìn chăm chú của anh với nụ cười dò hỏi lịch
sự, và cố gắng tỏ ra điềm tĩnh khi tim cô bắt đầu đập với những nhịp điên
cuồng.

“Vâng, anh Devlin?” “Cô có một tác động kỳ lạ nhất lên tôi,” anh thì

thầm. “Cô khiến tôi muốn nói sự thật—mà điều chết tiệt đó chẳng bình
thường tý nào, không muốn nói là bất tiện.” Cô không nhận thấy mình đã
lùi ra khỏi anh cho đến khi cô cảm thấy bức tranh treo tường thêu kim
tuyến ép vào hai xương đòn vai của mình.

Devlin đi theo cô, một tay chống kế bên vai cô, còn tay kia buông thõng

xuống một bên. Tư thế của anh thật bình thường, nhưng cô lại cảm thấy bị
bao vây, bị ôm lấy bởi sự gần gũi của anh. Amanda liếm ướt đôi môi run

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.