HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 160

Devlin bật cười khi thấy mấy gương mặt dính bẩn quay về phía anh. “Ai

thắng thế?” anh hỏi, và tất cả bọn trẻ đều chỉ vào cậu bé mập lùn có mái tóc
bù xù. “Là Georgie thắng ạ! Cho đến bây giờ cậu ấy ăn được nhiều nho khô
nhất.” “Cháu có mấy ngón tay nhanh nhất, thưa ngài,” cậu bé thừa nhận với
cái miệng cười toe toéấm tấm đường.

Devlin mỉm cười và đẩy Amanda đi tới cái bát lớn. “Em thử xem nào,”

anh nói ngọt, và tất cả bọn trẻ đều bắt đầu cười khúc khích. Amanda trao
cho anh cái cau mày ái ngại. “Em sợ sẽ mất rất lâu để cởi găng tay mình
ra,” cô e dè nói. Đôi mắt xanh của Devlin lấp lánh với sự thích thú tinh
quái.

“Vậy anh sẽ bóc dùm em nhé.” Anh tự tháo găng tay của mình ra, và

trước khi Amanda có thể kêu lên phản đối, thì anh đã với lấy cái bát. Bắt
lấy một trái nho khô nóng hổi, và bỏ ngay vào miệng cô. Amanda tự động
ăn nó, miếng nho dường như làm bỏng một lỗ trong lưỡi cô. Bọn trẻ bật ra
những tiếng cười phá lên đầy tán thành.

Amanda bất chợt cúi mặt xuống để giấu đi nụ cười không thể kiềm chế,

trong lúc trái nho khô tẩm đầy rượu branđi đang lan tỏa mùi vị ngọt ngào
choán đầy cả khoang miệng của cô. Sau khi nuốt hết miếng nho nhỏ ngon
lành, cô ngẩng đầu lên và nhìn anh với vẻ trách cứ. “Thêm một trái nữa
không?” Devlin cố tình hỏi với vẻ ngây thơ, những ngón tay anh lơ lửng
trên cái bát một lần nữa.

“Cám ơn, nhưng thôi. Em không muốn làm mình ăn mất ngon.” Devlin

cười tủm tỉm và mút vết dính mà nho khô đã để lại trên ngón tay, rồi sau đó
đeo găng vào. Những đứa trẻ xúm lại quanh cái bát một lần nữa để tiếp tục
trò chơi của chúng. Chúng hơi giả vờ la hét đau đớn khi mấy ngón tay lượn
lờ trên thứ chất lỏng nóng phỏng tay.

“Tiếp theo là gì nhỉ?” anh hỏi, trong khi dẫn Amanda ra khỏi bàn chứa

rượu pân. “Em có muốn uống một chút rượu không?” “Em không nên độc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.