“Nhưng về chuyện cô bị gạ gẫm … đâu phải cứ như là tôi nhảy xổ vào
người cô từ trong bóng tối. Mà cô chào đón tôi gần như ở mỗi bước đi ấy
chứ.” “Anh không phải người như tôi nghĩ! Và tôi cũng định tìm hiểu chính
xác tại sao bà Bradshaw âm mưu đưa anh đến thay vì người mà bà ấy nên
cử đến.
Ngay sau khi tôi rời khỏi cái tòa nhà này, tôi sẽ đi thẳng đến chỗ bà
Bradshaw để yêu cầu giải thích.” “Vậy để tôi làm việc đó.” Cho dù giọng
nói của anh vẫn bình thường, nhưng tỏ ý rõ ràng là anh không để cô có cơ
hội tranh cãi. “Tôi cũng định tới thăm bà ấy hôm nay.
Cô chẳng có lý do gì phải mạo hiểm danh tiếng của mình bằng cách bị
bắt gặp tới nhà chứa của bà ấy. Trong bất kỳ tình huống nào, bà ấy cũng sẽ
giải thích với tôi nhiều hơn là với cô.” “Tôi đã biết bà ấy sẽ nói gì rồi.”
Những ngón tay của Amanda giữ chặt quanh tách trà sứ ấm áp.
“Bà Bradshaw rõ ràng là lấy chúng ta ra làm trò cười.” “Để rồi xem.”
Devlin đứng dậy và đi về hướng lò sưởi, gạt tấm che mạ vàng lên để sắp
xếp lại mấy khúc củi bằng thanh cời sắt. Ngọn lửa lại cháy bùng lên, tỏa ra
một hơi ấm dễ chịu vào không khí. Amanda sững sờ bởi hình dáng của anh
ta.
Dường như, trong ánh sáng rực rỡ chói lòa của ngọn lửa, vẻ ung dung tự
tin của anh được cân bằng bởi một điều gì đó mà cô chưa nhìn thấy ở anh
trước đây, một sự kiên trì chắc chắn không có giới hạn. Cô biết anh là loại
người sẽ ve vãn, tán tỉnh, tranh luận, có lẽ còn bắt nạt và đe dọa bất cứ ai
dám ngán chân, cản trở anh có được những gì anh muốn.
Với một nửa dòng máu Ai Len, không được xuất thân từ gia đình quyền
quý thì cho dù với vẻ ngoài và những ưu điểm của anh … anh hẳn đã rất
vất vả để leo lên được vị trí thành đạt như thế này. Devlin chắc chắn phải
lao động và hy sinh rất nhiều. Giá mà anh không phải là một tên phóng