HẠNH PHÚC NGAY BÊN CẠNH - Trang 20

cửa kính phơi nắng thì cũng chẳng có quan hệ gì với Bảo Thục.

Mua xong đồ đạc thì đã tám giờ, nhưng hai người không muốn ăn

cơm, mà đi qua Starbucks ở phố đối diện ngồi xuống, mỗi người chọn một
phần bánh sô cô la rừng đen.

“Cậu và Trì Thiếu Vũ định khi nào có con?”

Lương Kiến Phi cười khổ: “Hoàn toàn chưa tính đến.”

Bảo Thục dường như mơ hồ cảm thấy có phần không hợp, cô liền lập

tức thoải mái nói: “Hai cậu như là con nít ấy, khỏi phải nuôi thêm một đứa
nữa.”

Tình bạn giữa con gái và giữa con trai luôn có chút khác biệt.

Các chàng trai mấy năm không gặp, lúc gặp lại thì vẫn có thể giống

như mới chia tay ngày hôm qua. Đầy rẫy đề tài, trò chuyện một hồi đến
mấy tiếng, hơn nữa tán gẫu rất vui vẻ.

Các cô gái mấy năm không gặp, lúc gặp lại luôn khó tránh có vài phần

xa lạ. Đề tài chỉ có hồi ức ở chung trước kia hoặc là dự định tương lai,
dường như thời gian ở chính giữa trống rỗng, không thể nào nói đến.

Có lẽ, trong lòng của các cô gái, khi đối diện với hồi ức, họ luôn nhớ

rõ một số chuyện khiến người ta không thoải mái, nhưng tình bạn của các
cô sâu sắc; mà các chàng trai, đa số nhớ đến những chuyện vui vẻ, cho nên
tình bạn phần lớn cũng là nhợt nhạt.

Bởi vì, hạnh phúc là nông cạn, mà đau khổ là khắc sâu.

Bảo Thục không muốn nhìn thấy vẻ mặt cười khổ của Kiến Phi, cô

hiểu được, cho dù người bên ngoài thấy một đôi hạnh phúc cỡ nào nhưng
bọn họ luôn có phiền não của chính mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.