“Tôi đã suy nghĩ kỹ mới đến tìm hai người, tôi biết Dư Chính rất nổi
tiếng ở Hồng Kông.” Vẻ mặt Đường Gia Niên đầy hứng phấn.
Bảo Thục có phần đắc ý, cô nghĩ thầm, đó là đương nhiên.
“Tôi từ chối.” Dư Chính bỗng nhiên lạnh lùng ngắt lời bọn họ.
Bảo Thục và Đường Gia Niên đồng thời kinh ngạc nhìn anh. Với tài
hoa của Đường Gia Niên, tuy rằng là người mới, nhưng nếu cậu ta gia
nhập, đối với văn phòng của họ là một chuyện tốt, huống chi công việc
thiết kế đều do Dư Chính và Ben làm, hai người bọn họ rất bận bịu.
“Cậu về đi, tôi nghĩ rằng hiện tại cậu không thích hợp đến văn phòng
tôi làm việc.” Dư Chính đứng dậy đẩy ghế đến trước bàn làm việc của anh
rồi ngồi xuống.
“Anh cho là tôi không có khả năng làm việc sao?!” Đường Gia Niên
tức giận hỏi.
“Không phải,” Dư Chính nhìn cậu ta, trên mặt không có biểu tình gì,
“Trước khi cậu chưa có khả năng thích ứng xã hội, không thích hợp ở lại
văn phòng nhỏ loại này của chúng tôi.”
Cậu ta hơi ngạc nhiên.
“Làm bất cứ công việc gì không phải cậu thích là được, công việc
quảng cáo càng cần có tinh thần tập thể.”
“…”
“Cậu trở về học cách làm việc với cấp trên của cậu cho tốt, đợi đến lúc
cậu cảm thấy mình có năng lực thì lại suy nghĩ có nên đến tìm tôi không.
Lời nói của tôi cậu có thể hiểu, cũng có thể không hiểu…” Dư Chính dừng
một chút, “Sau này từ từ nhận thức cũng không muộn.”