HÀNH TRÌNH CỦA THÁNG NĂM - Trang 138

Quang Anh rất nhiều, nhưng tôi cũng không từ chối sự giúp đỡ của anh.
Tôi gắp cho chị mấy miếng thịt với trứng, giục chị ăn nhiều cho khỏe. Chị
cúi đầu trệu trạo nhai cơm. Cơm nát và nhạt tếch, tôi ăn được vài miếng là
không ăn thêm được nữa, đành ăn rau thay cơm. Quang Anh vừa và cơm
vừa trông tôi ăn, rồi ép tôi phải ăn thêm để có sức đi xe. Không nói thì thôi,
nói đến xe là tôi lại nghĩ tới cảnh ngồi xe ban sáng, cả người tự nhiên nôn
nao. Bữa cơm ngon cũng trở nên buồn tênh, mỗi người một suy nghĩ, nói
với nhau được vài câu chuyện rời rạc là lại rơi vào lặng lẽ.

Ăn cơm xong, chị giục chúng tôi về. Tôi biết mình có ở lại cũng chẳng

được tích sự gì nên sau khi dặn dò chị thêm một lần nữa, tôi và Quang Anh
chào chị và đi ra đường lớn bắt xe về quê.

Quả thật, tôi chẳng biết mình nên vui hay nên buồn sau chuyện này. Nên

vui vì rốt cuộc chị tôi vẫn ở đấy, vẫn chưa bỏ đi đâu, hay nên buồn vì sau
cùng chuyện này cũng chẳng có gì vui cả? Lần trước dì Mừng bị nhà chồng
đuổi về, cả nhà tôi cứ như có tang cả tháng trời, huống chi chuyện chị Vân
mang bầu còn động trời hơn thế. Chị nói chị đã quyết tâm làm một bà mẹ
đơn thân, nhưng liệu chị có vượt qua được trở ngại lời ra tiếng vào của
hàng xóm láng giềng được hay không? Chuyện dì bị chồng bỏ đồn thổi
khắp làng trên xóm dưới, dì mang tai tiếng suốt một thời gian dài, ngay cả
mẹ với ngoại đều ít khi ra đường, gặp ai cũng vội chào vài ba câu rồi đi
ngay vì sợ bị hỏi tới chuyện dì. Còn chị tôi đây không chồng mà chửa, còn
tệ hại hơn thế nữa. Dạo trước, ở xóm khác trong làng cũng có một chị chửa
hoang, cả làng đồn đại, đi đâu người ta cũng kể chuyện ấy ra, thậm chí vài
bà mẹ còn mang gương chị kia ra để răn dạy con gái mình. Về sau, hình
như chị ấy không dám ở lại làng nữa mà vào Nam, sinh con rồi nuôi con ở
trong ấy. Nếu chị tôi không thể đối mặt được với những chuyện đó, chắc
hẳn chị cũng chỉ có nước bỏ xứ mà đi.

Quang Anh đi bên cạnh tôi, im lặng không nói gì, cứ hễ tôi đi nhanh thì

anh sẽ đi nhanh, tôi bước chậm anh cũng sẽ lững thững theo. Trong lòng tôi
cảm kích anh lắm, nếu không có anh, không biết tôi sẽ xoay xở như thế nào
nữa. Tôi chợt nhớ đến bức thư của chị, trong thư chị có nhắc đến Quang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.