HÀNH TRÌNH CỦA THÁNG NĂM - Trang 147

CHƯƠNG

17

SÔNG TRĂNG

C

huyện ầm ĩ giữa tôi và Quang Anh dần dần cũng phai nhạt trong những

câu chuyện của lũ bạn học. Thực ra, chúng nó không xấu, cũng chẳng độc
mồm, chỉ là cái tính ưa buôn chuyện nên thỉnh thoảng mới đem chúng tôi ra
làm đề tài để phán cái nọ cái kia. Ở lớp tôi cũng ít có đứa bạn thân nào
ngoài Linh, Lan và Hồng, đứa ngồi cùng bàn, ngay cạnh tôi suốt từ hồi lớp
10 tới giờ. Ở gần nhau, hiểu tính nhau nên nó rất tin tưởng ở tôi, rằng tôi
không đời nào lại đi làm cái chuyện tày trời kia cả. Hằng ngày tới lớp, nó
vẫn giục tôi viết cho xong câu chuyện dài sặc mùi nước mắt mà lâu nay tôi
vẫn ngâm, mãi không viết xong. Nó cũng như Linh và Lan, cũng đều là
những đứa đầu tiên đọc truyện của tôi, và dù tôi có viết dở như thế nào thì
chúng nó vẫn động viên tôi viết bài gửi báo, hoặc khuyên tôi sau này nên
thi vào khoa nào đó liên quan tới văn thơ để tha hồ vùng vẫy. Thực ra, thỉnh
thoảng tôi vẫn lén ra bưu điện gửi bài cho báo Hoa, tờ báo tôi thích nhất lúc
bấy giờ, nhưng tôi chẳng khi nào cho tụi bạn biết, bởi tôi cảm thấy xấu hổ
nếu khoe khoang ra rồi mà bài chẳng được đăng. Quả thật, tôi chưa từng
nhận được một lá thư hồi âm nào từ tòa soạn cả, thế nên dần dần tôi cũng
chán, không mơ mộng kiếm nhuận bút từ mấy truyện ngắn mình viết ra
nữa.

Mặc dù đã quyết tâm không liên quan gì tới Quang Anh nữa, nhưng cứ

nghĩ tới anh lòng tôi lại buồn vô hạn. Mỗi lần nhìn qua khung cửa sổ, thấy
anh với cái Vy ngồi ở trên ghế đá ngay trước cửa lớp, cười cười nói nói là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.