HÀNH TRÌNH CỦA THÁNG NĂM - Trang 212

trai em cũng hơn em một tuổi và cũng vừa đi du học. Chỉ có điều, khác hẳn
với Quang Anh một mực muốn tôi chờ thì bạn trai cô bé lại nói chia tay vì
sợ xa nhau rồi sẽ không còn giữ được tình cảm nữa. Điều đó khiến em rất
đau khổ và học hành sa sút hẳn, bố mẹ em lo lắng con mình không theo kịp
chương trình ở lớp nên mới tìm gia sư về dạy kèm. Tìm được một người
đồng cảm với mình, sau hôm ấy chúng tôi coi thân thiết giống như chị em
gái, cô bé thích nhất là rủ rỉ tâm tình với tôi về những kỷ niệm với bạn trai
ở xa của mình. Cô bé nói còn thích cậu ấy nhiều lắm, và gần đây khi chat
với nhau trên mạng, họ đã hứa hẹn nếu sau này khi cậu ấy trở về rồi mà cả
hai vẫn còn tình cảm thì sẽ quay lại với nhau. Hơn một năm sau, khi vừa tốt
nghiệp cấp ba, cô bé vui mừng thông báo cho tôi biết rằng cô bé đã xin
được học bổng để đi du học tại chính đất nước mà người yêu em đang ở.
Lứa học trò đầu tiên của tôi đã trưởng thành như thế.

Tháng lương đầu tiên đi làm, tôi để dành ra hai trăm nghìn mua cho mình

một cái máy điện thoại 1200, còn sim thì Linh và Lan góp tiền mua tặng
tôi. Có điện thoại, tôi dễ dàng gọi điện về quê cho mẹ và chị hơn, mọi
người muốn thông báo cho tôi chuyện gì cũng không phải gọi nhờ qua máy
của chị em cái Lan nữa.

Đời sinh viên của tôi diễn ra vô cùng tẻ nhạt, quanh quanh quẩn quẩn chỉ

có đi học, đi dạy thêm, lên thư viện đọc sách, lên phòng thí nghiệm và về
nhà. Tôi không có thời gian quan tâm đến bất cứ chuyện gì, thậm chí
chuyện người yêu mới của Linh ra sao, Lan cứ ba, bốn tuần lại hẹn hò với
một người khác nhau như thế nào, tất cả tôi đều không hề để ý. Có lẽ, kỷ
niệm sâu sắc nhất suốt những năm tháng buồn tẻ này của tôi, đó là chuyện
Đông trở về và cũng từ đấy cuộc sống bi kịch của anh cũng bắt đầu.

Tôi nhớ Đông gọi cho tôi lần đầu vào một buổi tối tháng mười hai, tầm

hơn chín giờ, khi tôi đang trên xe bus trở về nhà trọ sau buổi gia sư. Mùa
đông năm ấy tới rất sớm, đến tháng mười hai đã có tới vài đợt rét đậm rét
hại. Xe bus chạy qua những con phố quen thuộc hàng ngày tôi vẫn đi qua,
dọc hai bên đường chỉ thấy đèn hoa rực rỡ hơn ngày thường rất nhiều,
không khí Giáng sinh đã tới sát bên mỗi người. Tôi ngồi ở một ghế gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.