HÀNH TRÌNH CỦA THÁNG NĂM - Trang 215

ngắn chỉ vì một câu anh khen tôi xinh mà thôi.

“Học Y chắc vất vả lắm? Mẹ em cứ kêu học tận bảy năm liền, đến lúc tốt

nghiệp rồi cũng thành bà cô già, lúc ấy còn ai dám yêu. Anh bèn bảo mẹ
em rằng con gái trong Nam toàn lấy chồng muộn với thích độc thân, họ yêu
cuộc sống tự do chứ đâu phải ai cũng muốn lấy chồng sớm.”

Tôi khẽ cười không đáp. Mẹ tôi thì lúc nào cũng lo tôi học nhiều rồi đến

lúc quá tuổi, chẳng còn người nào tử tế để ý đến nữa.

“Thế vẫn chưa có người yêu à?” Anh lại hỏi.
Tôi lắc đầu:
“Em chỉ muốn tập trung học rồi về quê thôi.”
Thực ra, tôi không muốn nói cho anh nghe chuyện tôi và Quang Anh,

nếu không nhất định anh sẽ mắng tôi dại khờ, giống như cái Lan hay nói tôi
vậy.

“Ừ. Về quê là tốt nhất. Chẳng đâu bằng quê hương cả em ạ!”
Nghe anh nhắc tới chuyện về quê, tôi không quên hỏi:
“Vậy lần này anh về chơithôi hay về hẳn?”
“Anh chưa biết. Còn phải xem người ta muốn anh đi hay ở nữa?” Đông

lắc đầu, đột nhiên trầm lắng lạ.

Tôi đoán ”người ta” mà anh vừa nhắc là Vy. Lòng tôi lạnh buốt khi nghĩ

tới việc Vy đã thay đổi quá nhiều, còn anh lại chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ
cố chấp trong tình cảm như trước đây.

“Vy thay đổi nhiều lắm rồi. Anh vẫn còn yêu nó sao?” Có lẽ đến giờ này,

tình cảm mà Đông dành cho Vy cũng không chỉ đơn thuần là ”thích” của
học trò nữa. Như dì tôi nói, rồi thời gian sẽ cho con người biết tình yêu mà
họ trồng ra trái đắng hay trái ngọt. Đông vẫn ôm hy vọng về một kết thúc
viên mãn, nhưng tôi lại chỉ thấy miệng đắng ngắt như chính mình ăn phải
trái đắng vậy. Trong thâm tâm, tôi vẫn cảm thấy có một sự không nỡ khi
chứng kiến Đông sa lầy vào cái chuyện tình cảm này.

“Yêu chứ. Có chết anh vẫn yêu cô ấy thôi.”
“Nhưng Vy có còn yêu anh không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.