HÀNH TRÌNH CỦA THÁNG NĂM - Trang 61

CHƯƠNG

8

LỜI ĐỀ NGHỊ CỦA ÔNG NGOẠI

Ô

ng ngoại tôi dù không dữ như ông Hưng nhưng lại luôn khiến tôi có

cảm giác ông rất xa cách, không thể nào gần gũi được với người. Có lẽ theo
như lời dì tôi, vì ông trở về quá đột ngột nên ngay cả bà ngoại, cả mẹ, cả dì
cũng không thể lập tức vượt qua được tâm tình phức tạp của mình. Mẹ, rồi
dì Mừng, cả hai đều một tay bà ngoại tôi nuôi lớn, dì tôi từ lúc chào đời đều
chưa từng gặp cha một lần, còn mẹ tôi thì được gặp cha mình lúc còn rất
nhỏ. Lần ấy ông ngoại có về một vài ngày rồi lại đi. Sau khi ông đi, bà
ngoại phát hiện mình mang thai dì Mừng, còn ông thì đi biệt không một lần
quay lại. Cho tới ba mươi năm sau, khi ngoại từ một cô gái tuổi còn xanh
trở thành một người phụ nữ gần sáu mươi với mái đầu bạc trắng và hai bên
khóe mắt đã đầy những vết nhăn, mẹ tôi đã có hai chị em tôi, còn dì Mừng
cũng đã qua một lần đò, ông thình lình trở về. Dì nói, không chỉ dì chưa
một lần thấy mặt ông, không chỉ mẹ tôi dù đã từng gặp nhưng chưa một lần
được cha bế bồng, mà cả ngoại, người vợ do chính tay cụ ngoại tôi sắm
sính lễ cưới về cho ông, người đã hai lần một mình vượt cạn mà không có
người chồng ở bên, cũng không thể nào chấp nhận ngay được sự trở về này.
Trong lòng ngoại, trong lòng mẹ và dì, ông ngoại tôi đã chết từ hơn ba
mươi năm trước, vào cái ngày ông bỏ mặc gia đình chạy theo người đàn bà
nạ dòng kia lên miền ngược làm ăn.

Ngày ấy, chuyện của người lớn tất nhiên tôi không hiểu. Tôi chỉ biết

rằng, đằng sau cái vỏ bọc gia đình đầm ấm hạnh phúc của Tết Nguyên đán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.