HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 118

-Không phải sếp ga chứ? tôi nói bông phèng.
-Chớ có tếu... Ông ấy đang đi xuống kia kìa. Ông ấy ra đón chúng

mình đấy...

Nhưng người đàn ông có tuổi mà cậu ta chỉ cho tôi, không ra ngay

phía chúng tôi... Ông vừa khom khom bước xung quanh đám cỏ vừa
chuyện trò với một tay lính. Chúng tôi tiến đến gần. Tôi nhận ra cậu lính
ấy, chính là cậu lính dự bị tôi đã gặp trong cái đêm ở Noirceur-sur-la-Lys,
nơi tôi đang làm nhiệm vụ trinh sát lúc đó. Tôi còn nhớ cả tên cậu ta:
Robinson.

-Cậu quen thằng bộ binh kia à? Voireuse hỏi tôi.
-Ừ, tớ biết thằng này.
-Có thể nó là bạn hữu gì nhà này... Có lẽ hai người đang nói với nhau

về bà mẹ đây; tớ không muốn họ gây trở ngại cho việc chúng mình vào
thăm bà ấy... Vì chỉ có bà ấy mới là người cho xin thôi...

Ông già đi đến gần phía chúng tôi. Ông ta nói giọng run run với

Voireuse:

-Kìa anh bạn thân mến, tôi rất đau buồn thông báo với bạn rằng, từ sau

lần đến thăm vừa rồi của bạn, bà vợ tôi đã không cưỡng nổi nỗi buồn to lớn
của chúng tôi... Hôm thứ năm, chúng tôi để bà nằm một mình một lát theo
yêu cầu của bà... Bà than khóc...

Ông ta không nói được hết câu. Ông quay đi đột ngột và bỏ mặc chúng

tôi. Tôi bèn nói với Robinson ngay khi ông già đã đi cách chúng tôi đủ xa:

-Tớ nhận ra ngay cậu.
-Tớ cũng thế, tớ cũng nhận ra cậu...
-Chuyện gì đã xảy ra với bà già đấy? tôi hỏi cậu ta.
Cậu ta trả lời:
-À, bà ấy đã treo cổ từ hôm kia, tất cả có thế thôi. Thật rõ rồ dại, cậu

ơi! Tớ coi bà ấy như mẹ đỡ đầu!... Cái số tớ nó thế đấy! Lần đầu tiên tớ
được về phép! Phải chờ đợi sáu tháng trời!...

Voireuse và tôi, hai đứa cố nhịn cười trước cái chuyện bất hạnh xảy

đến với Robinson. Thật ra thì đó cũng là một cú bất ngờ tệ hại đối với
chúng tôi nữa, bà ta đã chết rồi thì cũng hốc xịt cái khoản hai trăm bạc mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.