HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 150

“Mày thử xem bằng ấy xìn thì mày mua được cái gì nào? - cậu gãi ghẻ

can thiệp vừa đúng lúc. Từ bao lâu đến giờ tao chưa thấy đứa nào lại ngốc
đến thế. Thằng này có dễ phải đến từ xa lắm! Thế mày muốn gì nào? Thôi,
đưa chỗ xìn ấy cho tao!”

Cậu ta hống hách giằng lại chỗ tiền và thế vào những đồng tiền đó,

cậu ta dúi vào tay anh kia một cái khăn rộng xanh lè mà hắn vừa nhẹ nhàng
nhón ra từ một cái hộc trong quầy.

Người cha da đen ngập ngừng cất bước với chiếc khăn. Cậu gãi ghẻ

càng làm già. Rõ ràng là cậu ta biết đủ mọi mánh khóe buôn bán của kẻ
chinh phục. Phất mạnh miếng vải xanh mỏng dính trước mắt một trong
những đứa con da đen lít nhít, hắn liến thoắng: “Chú bé, nào chú có thấy
chiếc khăn này đẹp không nào? Cô gái nhỏ xinh xắn, em có luôn luôn được
thấy cái này không, nào con bé chó chết, nào thằng cu tóc xoăn, có thấy
những cái khăn thế này bao giờ chưa?” Thế rồi cậu ta tự tiện buộc cái khăn
lên cô anh da đen như mặc quần áo cho anh ta vậy.

Cả cái gia đình hoang dã ngắm nghía vật trang điểm nhỏ nhoi là miếng

vải bông xanh ấy... Chẳng còn làm gì được nữa khi mà cái khăn bỗng dưng
vào với gia đình. Chỉ còn nước chấp nhận, cầm lấy nó và bảo nhau đi.

Tất cả đành từ từ rút lui, ra khỏi cửa, và trong lúc người cha, đi sau

cùng, ngoái lại định nói gì đó thì thằng cha thương lái láu lỉnh nhất, chân
mang giầy, hối thúc anh ta bằng một cú đạp chiếc bốt vào giữa hai mông
đít.

Toàn bộ cái bộ lạc bé nhỏ ấy lặng lẽ tập hợp nhau lại ở bên kia đường

phố Faidherbe, dưới tán cây ngọc lan, nhòm chúng tôi cạn nốt những ly
rượu khai vị. Có lẽ họ đang cố hiểu xem chuyện gì vừa xẩy ra với họ.

Chính cu cậu “corocoro” đã thết chúng tôi. Cậu ta còn mở máy hát

nữa. Trong cửa hiệu của cậu ta chẳng thiếu thứ gì. Điều đó lại gợi cho tôi
nhớ đến những chuyến công voa trong chiến tranh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.