HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 161

lại những cửa sông. Tầu Papaouiah chạy bằng củi. Là người da trắng độc
nhất trên tầu, tôi được dành một chỗ ở giữa nhà bếp và khu vệ sinh. Tầu
chạy chậm rì rì trên mặt biển, tôi nghĩ trước hết là nó thận trọng để ra khỏi
vụng. Nhưng rồi cũng chẳng thấy đi nhanh hơn được chút nào. Con tầu
Papaoutah sức yếu không tưởng tượng được. Chúng tôi đi như thế, trông rõ
bờ biển, một dải dài vô tận mầu xám um tùm những lùm cây nho nhỏ mọc
trong cái nóng bốc hơi trên sóng nước lăn tăn. Một cuộc dạo chơi mới hay
làm sao! Papaoutah rẽ nước một cách cực nhọc như bản thân nó đổ mồ hôi.
Nó lần lần gỡ từng đợn sóng nhỏ, tỉ mẩn như người băng bó vết thương.
Tay hoa tiêu, tôi trông từ xa, hình như là một tay da đen lai trắng; tôi nói
“hình như” là bởi tôi không hề thấy tay này hào hứng trong cái việc lẽ ra
phải làm, là lên cầu tầu để hỏi han tìm hiểu tôi thế nào. Tôi cứ loanh quanh
với đám người da đen, những hành khách duy nhất trên tầu, núp bóng râm
của hành lang chừng nào còn chói nắng trên boong, cho đến tận khoảng
năm giờ chiều. Để tránh cho khỏi bị ánh nắng thông qua hai con mắt thiêu
đốt cái đầu, cứ phải chớp mắt liên hồi như con chuột cống. Sau năm giờ
chiều thì tha hồ mà ngắm nhìn ra khắp chân trời, ngắm nhìn cái mặt tốt của
đời. Trong bờ, những lùm cây mọc lan ra sát mặt nước, thành một dải diềm
màn tua rua xam xám như thể miếng lót nách áo đã rách bung, chẳng cho
tôi thấy cái gì đáng giá cả. Thở hít không khí ở đây rất khó chịu, ban đêm
cũng thế, nó cứ nồng nồng tanh tanh khó ngửi. Tất cả cái nhạt nhẽo vô vị
ấy xộc vào tâm can với cái mùi máy tầu thêm vào đó và ban ngày thì phía
bên này các ngọn sóng rực đỏ mầu son, phía bên kia sóng lại xanh lè. Thật
là tồi tệ hơn cả trên tầu Đô đốc Bragueton, tất nhiên phải không kể đến
những thằng sát nhân mặc áo lính trên ấy.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng sắp tới được đến cảng nơi tôi đến. Người

ta nhắc cho tôi nhớ cái tên: “Topo”. Ho hắng, khạc nhổ, run rẩy trong suốt
ba lần cái thời gian của bốn bữa ăn toàn đồ hộp, trên những vũng nước đục
ngầu như nước rửa bát, tầu Papaoutah, kết cục cũng sắp vào bờ.

Ba túp lều to tướng lợp mái rạ nổi lên giữa cái bãi rậm rạp. Thoạt nhìn

từ xa, cảnh đó đã ít nhiều hấp dẫn. Cửa con sông lớn lắm cát, con sông “của
tôi”, như người ta giải thích, tôi sẽ phải đi đò từ đó ngược lên đến chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.