HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 169

Hắn tạt vào lều của Alcide, cậu này thừa cơ bán luôn cho hắn cả một lô các
thứ thuốc lá, cả thuốc cành, thuốc gói lẫn thuốc say thành bột để hít.

Được giải khuây khá đủ bởi lắm thứ chuyện đó, tôi cáo lui cũng vừa

lúc đến giờ nghỉ trưa, để Grappa rút vào trong tận cuối lều với cô nội trợ
người bản xứ đã ở quê ra và đang nằm chờ. Cặp vú tuyệt trần của cô gái da
đen được các bà xơ ở Gabon nuôi dưỡng tốt. Cô gái trẻ ấy không chỉ nói
đớt, phát âm sai tiếng Pháp, mà cô còn biết đưa cho anh thuốc kí ninh trong
mứt quả và bắt những con rận hút máu trong gan bàn chân của anh. Cô ta
biết có đến hàng trăm cách làm cho anh chàng thuộc địa được khoan khoái
mà không mệt mỏi hoặc mệt mỏi theo sự lựa chọn của anh ta.

Alcide đang chờ tôi. Cậu ta hơi phật ý. Có thể việc trung úy Grappa

mời mọc tôi vừa rồi khiến cho cậu ta quyết định bộc lộ những chuyện thầm
kín. Mà toàn những chuyện bẩn thỉu. Chẳng đợi phải yêu cầu, cậu ta cố tình
phác họa cho tôi một chân dung của Grappa như cục cứt bốc hơi. Tôi trả lời
rằng đó cũng đúng là ý kiến của mình. Cái nhược điểm của Alcide là ở chỗ
cậu ta bất chấp kỷ luật nhà binh, mà ngược lại, còn làm chuyện buôn bán
lén lút với đám da đen trong các khu rừng xung quanh và cả với mười hai
tay dân vệ. Cậu ta bán chịu thuốc lá cho cái thế giới bé nhỏ này, hết sức
nhẫn tâm. Mấy chú dân vệ được phần thuốc thì hết phần lương, tất cả ra
khói hết. Cứ việc hút trước cho đã rồi tính sau. Cái trò làm ăn láu vặt này
khiến cho tiền nong ở trong vùng vốn đã hiếm hoi lại càng ảnh hưởng xấu
đến thuế má mà Grappa dự kiến thu.

Trung úy Grappa thận trọng, không muốn gây một sự bê bối trong việc

cai quản của mình ở Topo, nhưng có lẽ cũng ganh tị, anh ta nhăn nhó khó
chịu. Anh ta muốn rằng tất cả những món tiền nhỏ nhoi sử dụng được của
dân bản xứ phải dành để đóng thuế. Mỗi người mỗi kiểu và mỗi người có
những tham vọng nhỏ bé của mình.

Ban đầu, cái lối bán chịu trừ lương xem ra có vẻ kỳ lạ và cứng nhắc

đối với mấy chú lính dân vệ lao động vất vả chỉ để hút thuốc của Alcide và
quen dần với những cú đá đít. Bây giờ họ chẳng thèm đi lĩnh lương nữa, cứ
việc bình tĩnh mà hút thuốc trước ngay bên cạnh lều của Alcide, bên những
bông hoa nhỏ nhưng sống dai, giữa hai buổi tập tành tưởng tượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.