HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 17

phá là xong tuốt thôi mà!” tôi nghĩ thầm. Rồi cứ thế lặp đi lặp lại: “Ái chà,
anh bạn! Ái chà chà, anh bạn!”...

Trên đường chẳng còn lấy một mống nào. Bọn Đức cũng đã cút rồi.

Tuy vậy từ những chuyện vừa xảy ra, tôi rút luôn được bài học là muốn bảo
mạng thì phải lẩn vào những rặng cây. Trong lúc hối hả về chỗ đóng quân
của trung đoàn xem liệu còn có ai chết trong khi đi trinh sát, tôi cũng thầm
nghĩ đến những cung cách để cho quân địch bắt làm tù binh!... Đây đó vẫn
còn những đám khói bám trên các mô đất. “Đến lúc này có thể là họ đã chết
cả rồi chăng?” tồi tự hỏi. Chỉ vì họ chẳng cần biết sự thể ra sao. Ấy thế mà
lại hay, lại thực tế, vì họ đều được chết rất chóng vánh... Như vậy thì mình
có thể kết thúc được chuyện này ngay lập tức... Mình sẽ có thể trở về nhà...
Có lẽ sẽ qua cả quảng trường Clichy một cách vinh quang... Có lẽ sẽ chỉ
còn một vài người sống sót... Trong sự mong muốn của tôi... Mấy chàng
trai tử tế, cân đối, đi theo sau ngài đại tướng, còn những cậu khác chắc
ngoẻo cả như ông đại tá, như Barousse, như Vanaille (một thằng cha đểu
cáng khác)... vân vân... Người ta sẽ phủ lên người chúng tôi đủ thứ huân
chương, hoa lá, và tất cả sẽ diễu qua Khải hoàn môn. Mọi người chúng tôi
có thể vào các quán ăn, được phục vụ không phải trả tiền, không phải trả
bất cứ cái gì cả, suốt đời sẽ không bao giờ phải trả tiền gì nữa! Người ta đã
là anh hùng mà! Có ai đó đòi tiền thì người ta sẽ tự xưng như thế. Những
người bảo vệ Tổ quốc! Thế là đủ rồi!... Người ta sẽ trả bằng những lá cờ
Pháp nho nhỏ!... Các cô thủ quỹ có lẽ cũng sẽ không nhận tiền của các anh
hùng đưa trả mà có khi lại còn đưa tiền cho các anh nữa, cùng với những
nụ hôn khi các anh đi qua quầy tiền của các cô. Nếu quả là thế thì sống
cũng bõ lắm chứ!

Trong lúc chạy trốn, tôi nhận ra cánh tay mình rớm máu, nhưng chỉ

mới trầy da tí chút thôi, chưa đủ để được coi là bị thương. Chuyện đó lại
bắt đầu.

Trời lại đổ mưa. Các cánh đồng ở vùng Flandres ngập ngụa bùn lầy.

Đi một thôi đã khá xa mà chẳng gặp một ai. Chỉ thấy có gió và mãi sau mới
ló ánh mặt trời. Thi thoảng một phát đạn vu vơ đâu đó, rít trong tiếng gió,
xiên qua ánh nắng, hình như nó vẫn ríu rít, ngoan cố dõi theo tôi, tìm cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.